Chương trước
Chương sau
Một tháng sau, Trương Cường thống lĩnh 30 vạn đại quân vượt sông Hoài Hà, sau khi dừng lại nghỉ ngơi ở Lạc Dương ít ngày, để lại 20 vạn quân Tần tinh nhuệ trấn thủ, tiếp tục thống lĩnh 10 vạn quân tiến về phía Hàm Cốc quan.
Thời tiết bắt đầu ấm áp, Trương Cường lo lắng cục diện phương bắc nên hành quân thần tốc trở về, khi đến Hàm Cốc quan đã là tháng 2 năm thứ ba đời Tần Nhị Thế, trong Hàm Dương cung truyền đến tin Nhu Nhi đã mang thai 5 tháng, mọi việc ổn thỏa, nghĩ đến thê thiếp xa cách lâu ngày đang đợi mình ở Hàm Dương, Trương Cường nóng lòng như lửa đốt.
Hoàng hôn, từ xa xa đã nhìn thấy tường thành hùng vĩ của Hàm Cốc quan, Chương Hàm trấn thủ ở đây đã được thăng làm tà tướng quân, lúc này dẫn theo các tướng cùng thừa tướng Phùng Khứ Tật ra ngoài thành nghênh đón thánh giá.
Trương Cường ngự giá thân chinh tiêu diệt Sở Bá Vương Hạng Vũ, danh chấn thiên hạ, tin tức truyền đến Hàm Dương, bá quan văn võ mừng rỡ như điên, Phùng Khứ Tật nhận được tin Trương Cường trở về nên vội đến Hàm Cốc quan nghênh đón.
Ngồi trên xa giá rộng lớn được 6 con chiến mã kéo, Trương Cường vừa chợp mắt giây lát, cỗ xe này do thái thú Lạc Dương dâng tặng, Trương Cường vốn định cưỡi ngựa, nhưng Mông Điềm lo cho sức khỏe hoàng thượng nên kiên quyết bắt hắn ngồi xe.
Vừa mới mở mắt ra, nghe Hàn Hoán bẩm báo bên ngoài: “Bệ hạ, phía trước đã là Hàm Cốc quan, bệ hạ có muốn đổi sang cưỡi chiến mã?”
Trương Cường nói vọng ra từ trong xe: “Không cần đâu, bào Chương Hàm không cần nghênh đón, sau khi vào thành trẫm mới triệu kiến.”
Hàn Hoán nghe Trương Cường không định xuống xe, vội nói thêm: “Bệ hạ, Phùng thừa tướng đích thân đến nghênh tiếp thánh giá, nếu bệ hạ không gặp chẳng phải bắt lão thừa tướng hoài công chờ đợi?”
Trương Cường cảm thấy ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ Hàm Dương đã xảy ra biến cố gì rồi?”
Dứt lời, Trương Cường bước ra khỏi xe, quả nhiên thấy Phùng Khứ Tật thần sắc trang nghiêm đang đứng phía trước chờ đợi. Vừa thấy bóng dáng quen thuộc của Trương Cường, Phùng Khứ Tật lập tức bước tới hành đại lễ: “Lão thần tham kiến bệ hạ!”
Hàn Hoán không đợi Trương Cường ra lệnh đã đỡ lấy Phùng Khứ Tật, tiếp đến Trương Cường cười sảng khoái cất tiếng: “Thừa tướng tuổi đã cao không cần hành đại lễ, mau bình thân!”
Chương Hàm cùng các tướng đều quỳ rạp xuống đất hô to: “Chúng thần tham kiến bệ hạ, vạn tuế vạn vạn tuế!”
Trương Cường gật đầu hài lòng nói: “Tất cả đứng dậy hết đi!”
Quay sang Phùng Khứ Tật nôn nóng hỏi: “Thừa tướng đột nhiên đến Hàm Cốc quan, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”
Phùng Khứ Tật cười ha hà đáp lời: “Các đại thần trong triều đều nhớ bệ hạ, nhất là bệ hạ dùng thần binh giải vây Cự Lộc, đánh tan tác phản tặc Hạng Vũ khiến y tuyệt vọng tự vẫn ở ô Giang, nay bá quan trong triều không ai dám không phục, làm gì có sự cố gì chứ?”
Trương Cường nghe nói trong triều không có sự cố gì, lập tức thở phào nhẹ nhõm, được Chương Hàm dẫn vào thành đến biệt viện nghỉ ngơi, đáng lẽ theo ý của Mông Điềm là muốn Trương Cường vào nghỉ ngơi ở một tòa hành cung, lúc khởi hành quay về Mông Điềm đã xin chỉ lệnh Chương Hàm tu sửa hành cung trước nhưng bị từ chối, vì hắn nghĩ mình chỉ nán lại ở Hàm Cốc quan hai ba ngày, trong thời thế loạn lạc mà mình hao tiền tốn của tu sửa cung điện không phải hành động hay nên mới mau một biệt viện nhỏ dùng nghỉ chân.
Đoàn người đến trước biệt viện, Phùng Khứ Tật thấy nơi đây bài trí đơn sơ, lắc đầu than thở: “Bệ hạ tiết kiệm như thế, là người đầu tiên trong các bậc quân vương Đại Tần ta.”
Mông Điềm cũng nói vào: “Bệ hạ không ngại vất vả hành quân ngàn dặm với thần, còn phải phê duyệt tấu chương, thần lo lắng cho long thể của bệ hạ!”
Chút vất vả này chà đáng là gì, Trương Cường vốn là lính đặc nhiệm nên thể chất tinh thần mạnh mẽ hơn người thường, thêm vào cơ thể Tần Nhị Thế đã được rèn luyện nên lúc này có thể chịu đựng cơ cực khi hành quân đường dài.

Bước vào đại sảnh, Trương Cường ngồi vào chiếc ghế ngay giữa, gật đầu nói: “Tất cả ngồi đi! Trẫm ngồi xe nên không cảm thấy mệt.”
Phùng Khứ Tật không ngồi xuống mà khom lưng hành lễ: “Bệ hạ hãy nghỉ ngơi sớm tốt hơn. Có chuyện gì mai hãy bàn tính.” Dứt lời, quay lưng toan lui xuống.
Trương Cường vội gọi theo: “Thừa tướng đừng đi! Không biết thừa tướng có lưu ý động tĩnh của Lưu Bang không?”
Phùng Khứ Tật dừng bước, quay đầu lại nói: “Bệ hạ, Lưu Bang ngày trước có phái sứ giá đến, nói là nguyện làm thần tử Đại Tần, hơn nữa còn xin dẫn quân bắc tiến thảo phạt Hung Nô, người này có thực lực không nhỏ ở vùng Hà Đông, lão thần chưa đoán ra ý đồ của y nên không dám tự tiện quyết định.”
Trương Cường không ngờ thái độ của Lưu Bang lại lạc quan hơn mình nghĩ nhiều, bèn hỏi: “Sứ già đang ở đâu? Việc này Tiêu Hà có biết không? Tiêu Hà có ý kiến gì?”
Phùng Khứ Tật nhíu mày đáp lời: “Tiêu Hà đương nhiên có biết, hắn còn nhắc nhở lão thần tăng quân trấn thủ các nơi hiểm yếu phương bắc để đề phòng Lưu Bang, chỉ là bệ hạ vẫn chưa hồi cung nên không ban cho hổ phù, thần chỉ còn cách trì hoãn với sứ giả Lưu Bang đợi bệ hạ trở về.”
Trương Cường gật đầu nói: “Lúc này chúng đến tìm gặp trẫm tỏ ý quy thuận chắc vì Hạng Vũ đã chết, sợ trẫm quay về Hàm Dương sẽ xua quân thảo phạt, không biết sứ giả đến du thuyết có phải là mưu sĩ Trương Lương không?”
Phùng Khứ Tật giật mình một cái, kinh ngạc reo lên: “Bệ hạ phán đoán như thần, sứ giả đến gặp thần đúng là Trương Lương.”
Nói đến đây, lại vội bổ sung: “Tổ tiên của Trương Lương là quý tộc nước Hàn, sau khi nước Hàn diệt vong, y dùng hết gia tài chiêu mộ thích khách hòng trả thù, người này là trọng phạm của Đại Tần, khi xưa Thủy Hoàng xuất tuần, Trương Lương cùng thích khách mai phục hành thích nhưng thất bại, Thủy Hoàng tức giận đã hạ lệnh truy nã toàn quốc bắt giữ thích khách, chỉ cần bệ hạ hạ lệnh sẽ có thể bắt y quy án, chỉ là... ”
Trương Cường ngấm ngầm khâm phục Trương Lương to gan đến thế, trước tình hình này còn dám ngang nhiên vào Hàm Dương, lúc này nghe Phùng Khứ Tật ngập ngừng, bèn hỏi dồn: “Chẳng lẽ thừa tướng có điều chỉ cấm kỵ nên không thể hạ lệnh bắt giữ phản tặc?”
Phùng Khứ Tật lo lắng giải thích: “Nếu muốn bắt giữ Trương Lương thì dễ như trở bàn tay, nhưng nếu không giết y thì tạm thời Lưu Bang vẫn chưa manh động, ít ra sẽ không liên kết với Hung Nô đến xâm phạm Đại Tần, đợi khi bình định Lưu Bang xong, ta hỏi tội Trương Lương cũng chưa muộn.”
Mông Điềm gật đầu tán thành: “Thừa tướng nói rất có lý, chỉ là một tên Trương Lương, có thể tạm tha cho y một thời gian, đợi khi diệt được Lưu Bang rồi mới xử tội, bệ hạ không cần nhọc tâm về người này.”
Trương Cường ngao ngán thở dài, không ngờ vừa về đến Tần đã phải giao phong với Trương Lương, tài trí của người này trong lịch sử không hề thua kém Tiêu Hà, tiếc rằng thân phận và lợi ích của y đều không đứng về phía mình, muốn thu nạp Trương Lương như trường hợp của Tiêu Hà, khả năng đó rất ít xảy ra.
Nghĩ đến đây, Trương Cường cất tiếng hỏi: “Trương Lương hiện đang ở đâu?”
Phùng Khứ Tật cung kính đáp lời: “Thần bố trí cho y vào ở dịch quán trong thành Hàm Dương, đồng thời phái người canh giữ chặt, nếu bệ hạ muốn bắt giữ y chỉ cần ra lệnh là được.”
Trương Cường lúc này rất muốn gặp mặt nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Trương Lương chứ không muốn giết y vội, bèn hạ lệnh: “Bào họ tiếp tục canh giữ, đợi trẫm quay về Hàm Dương sẽ triệu kiến!”
Chợt nhớ đến thê thiếp trong cung, thở dài một tiếng thốt lên: “Nhu Nhi đang có mang, trẫm lại bôn ba bên ngoài, hy vọng nàng không oán trách trẫm.”
Phùng Khứ Tật nghe vậy nghiêm giọng nói: “Bệ hạ bôn ba vì giang sơn xã tắc, hậu cung đã có hoàng hậu lo liệu, bệ hạ không cần lo lắng.”
Nghe thừa tướng nói vậy, Trương Cường càng nhớ các mỹ nhân trong cung hơn, gật đầu nói: “Nếu đã thế, ngày mai trẫm sẽ khởi hành về Hàm Dương ngay, trẫm muốn xem thử Trương Lương có gì vượt trội hơn người thường.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.