Màn đêm mờ mịch che phủ, gió bắc lạnh căm rít từng cơn, các binh sĩ trực đêm trong doanh trại quân Sở run cầm cập, không ngừng chà xát hai má ửng hồng và những ngón tay đông cứng. Mấy tên quân Sở ngồi xung quanh một đóm lửa nhỏ sưởi ấm, ánh lửa lắc lư yếu ớt trong bóng đêm, soi sáng những nét mặt ngao ngán của binh sĩ. Một tên lính xoa tay vào nhau, nhỏ tiếng than thở: “Thời tiết gì lạnh quá! Chết mất thôi.” Một tên lính khác lập tức nói xen vào: “Ài! Nghe nói Tần vương ngự giá thân chinh, quân Tần đóng tại Hàm Cốc quan lên đến sáu mươi mấy vạn, lần này chúng ta lành ít dữ nhiều rồi, trận này khó thắng lắm đây!” Một tên lính ngồi cạnh thở dài một tiếng, góp lời: “Tống tướng quân án binh bất động, chắc bị khí thế của quân Tần áp đảo rồi, cũng khó trách tướng quân, Tần vương đích thân xuất trận không thể xem thường, xem ra chúng ta còn phải chịu khổ dài dài.” Tên lính mở lời lúc đầu nghe vậy lắc đầu nói: ‘Tần vương có gì đáng sợ chứ? Ta khâm phục nhất là Hạng tướng quân, đó mới là đấng anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.” Vừa nói, tên lính vừa giơ cao ngón tay cái quơ quơ trước đóm lửa tỏ ý khâm phục. Tên lính gần đó thở dài nói: “Hôm nay Tống tướng quân ra lệnh các doanh trại không được tự ý rời quân doanh chính là làm khó Hạng tướng quân, Trần Phong này là người đầu tiên không phục. Hạng tướng quân anh hùng cái thế, huynh đệ chúng ta đều sẵn sàng nghe lệnh Hạng tướng quân, tiếc rằng... Ài!” Mấy tên lính Sở đều gật đầu hưởng ứng, hào khí ngùn ngụt xua tan cả cơn lạnh. Vào lúc này, trong một túp lều nằm trong góc tại đại doanh trung quân, mấy vị tướng lĩnh áo giáp sáng choang ngồi lại với nhau, đang thì thầm to nhỏ bàn luận chuyện gì, người nào người nấy đều tỏ ra hậm hực. Một tướng lĩnh trẻ khoảng ba mươi tuổi ngồi chính giữa, thân hình vạm vỡ, ánh mắt hùng hồn quét qua một lượt mọi người, chắp tay nói: “Hạng Vũ bất tài, bị vây khốn ở vùng đất chật hẹp này, không thể gánh thay nỗi lo giúp quân vương, lại không trả được thù cha. Hạng Vũ mời các vị đến đây chính là muốn nhờ các vị giúp cho một việc.” Hạng Vũ vừa nói dứt câu, một đại hán hơi mập ngồi bên cạnh lập tức lên tiếng: “Tướng quân cứ việc ra lệnh, các tướng sĩ nhất định hưởng ứng.” Hạng Vũ cảm khái gật đầu nói: “Tốt! Nếu các vị đã tin tưởng Hạng Vũ thì ta nhất định xả thân báo đáp, chỉ cần công phá Hàm Dương, Hạng Vũ dù có chết cũng cam lòng.” Đại hán vừa lên tiếng hưởng ứng chắp tay nói: “Anh Bố từng chịu đại ân của Hạng lão tướng quân, thề chết theo hầu tướng quân, tướng quân cứ việc sai bảo.” Hạng Vũ nhìn chăm chăm vào 3 vị tướng lĩnh có mặt, trịnh trọng nói: ‘Tần vương thân chinh chính là thời cơ tốt của chúng ta. Tống Nghĩa gian trá nhát gan, khó bề phục chúng, Hạng Vũ ta đủ sức gánh vác thay trọng trách, nếu các vị không phục có thể nói thẳng, Hạng Vũ tuyệt đối không trách tội.” Anh Bố nghe vậy cất tiếng ngay: “Tướng quân anh hùng cái thế, Hoài Vương không nghĩ đến công lao, lại đa nghi chèn ép tướng quân, lần này phái tên tiểu nhân Tống Nghĩa đè đầu cưỡi cổ tướng quân, thật khiến lòng người khó phục, y từng nhận di mệnh của Hạng lão tướng quân hứa phò trợ tướng quân, nay không những không nhớ mối huyết hải thâm thù của lão tướng quân, ngược lại còn làm khó Hạng tướng quân, thật khiến người ta tức giận!” Một tướng lĩnh thân hình gầy gò ngồi cạnh Anh Bố lên tiếng hưởng ứng: “Bồ Nghĩa nguyện đi theo tướng quân!” Hạng Vũ ngửa cổ cười ha hả, nói lớn: “Các vị xem trọng Hạng Vũ như thế, ta tuyệt không dám phụ lòng các tướng.” Anh Bố trầm ngâm nghĩ ngợi, nhíu mày nói: “Tướng quân, hiện giờ chúng ta chỉ có mấy vạn binh mã, dù diệt được Tống Nghĩa, đối mặt với hơn 40 vạn quân Tần, chỉ e...” Hạng Vụ lạnh lùng phán: “Nam nhi nước Sở toàn là sĩ tốt trăm người chọn một, lấy một chọi mười không thành vấn đề, hơn nữa bổn tướng quân đã sớm có kế sách, đủ để đối phó 20 vạn binh mã của Vương Ly, nếu diệt được Vương Ly trước, thừa cơ thu nạp nghĩa quân sáu nước về tay mình thì có gần 40 vạn quân, đủ sức phân tranh với Tần vương rồi.” Anh Bố nghe vậy tràn trề niềm tin, nhưng vẫn lo lắng: “Tướng quân đã có kế sách thì không còn gì phải bàn, chỉ là.. “ Hạng Vũ liếc nhanh về phía Anh Bố, khẽ gật đầu nói thay: “Đúng vậy! Trước mắt chúng ta phải giành lấy quyền chỉ huy đại quân, sau đó mới nghĩ cách khơi dậy sĩ khí chiến đấu của binh sĩ, chỉ cần làm được hai việc quan trọng trên, đại sự chắc chắn thành công.” Nhìn xa xăm vào màn đêm ngoài lều chỉ huy, Trương Cường mang tâm trạng nặng nề suy ngẫm về quyết định vừa rồi, còn nhớ trong lịch sử Lưu Bang chính là nhân cơ hội Hạng Vũ quyết chiến với quân chủ lực do Chương Hàm thống lĩnh ở Cự Lộc, thừa lúc Hàm Dương phòng thủ lơ là công phá Hàm Dương, Đại Tần vong quốc từ đó. Hiện nay trong tay mình ngoại trừ 20 vạn quân của Vương Ly vây khốn Cự Lộc còn có 40 vạn đại quân trấn thủ Hàm Cốc quan nên không cần lo mọi thứ diễn ra theo lịch sử, chỉ là cục diện trước mắt hình như vẫn có một mối nguy hiểm vô hình cử đeo bám lấy hắn. Rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở đâu? Trương Cường nghĩ mãi không thông, thở dài một tiếng, may mà trong tay mình còn một đội quân đặc nhiệm tinh nhuệ, nỗi bất an dịu lại đôi chút. Lúc này, một bóng người xuất hiện ngoài lều, chỉ nghe tiếng Hàn Hoán cẩn thận cất lên: “Bệ hạ, tấu chương ở Hàm Dương đã được đưa tới, bệ hạ có cần phê duyệt ngay không ạ?” Trương Cường gật đầu nói: “Mang đến đây, trẫm sẽ phê duyệt một ít.” Hàn Hoán cung kính dâng bằng hai tay một túi gấm đen lên cho Trương Cường. Trương Cường cầm lấy túi gấm, vừa định dặn Hàn Hoán lui xuống, lại nghe Hàn Hoán bẩm báo: “Bệ hạ, số tấu chương này do Tiêu Hà mang đến ngay trong đêm...” Trương Cường cảm thấy ngạc nhiên, Tiêu Hà xuất hiện ở đây vì lý do gì? Chẳng lẽ Hàm Dương xảy ra chuyện? Vội ra lệnh cho Hán Hoán: “Mau gọi Tiêu Hà vào đây gặp trẫm!” Vừa nói dứt câu, một bóng dáng quen thuộc lập tức lách người vào lều, chính là Tiêu Hà đã xa cách mấy ngày. Do đi đường vất vả nên Tiêu Hà nhìn có vẻ mệt mỏi, nhưng cũng không sao che giấu nỗi vui mừng khi gặp được Trương Cường. Trương Cường cảm thấy kinh ngạc, không biết vì chuyện gì mà Tiêu Hà vượt đường xa đến đây, hơn nữa còn tỏ ra phấn khích như thế. Nén cơn tò mò xuống, Trương Cường chờ đợi Tiêu Hà sẽ nói gì, chỉ thấy Tiêu Hà bước đến gần, vừa định quỳ xuống hành đại lễ, Trương Cường liền ngăn lại: “Ái khanh bình thân đi! Khanh đến đây vội thế chẳng lẽ Hàm Dương xảy ra chuyện gì?” Tiêu Hà vẫn cung kính hành lễ quân thần xong mới ngồi xuống, nôn nóng nói ngay: “Thần đến đây không vì trong triều xảy ra chuyện, mà là vừa nhận được tin của một vị bằng hữu.” Trương Cường tưởng Tiêu Hà nói đến Lưu Bang, liền mỉm cười nói: “Ái khanh chắc đang nói đến Lưu Bang đúng không?” Tiêu Hà lắc đầu giải thích: “Thần và Lưu Bang tuy là chỗ quen biết cũ, nhưng tình thế trước mắt hai bên đối địch, thần đương nhiên không nói đến người này với bệ hạ.” Trương Cường càng thêm kinh ngạc, không biết Tiêu Hà vượt ngàn dặm đường đến đây vì ai? Chợt trong đầu nhớ đến một chi tiết trong lịch sử, rùng mình một cái, không trùng hợp đến thế chứ? Lúc này không biết người đó hiện đang ở đâu, Tiêu Hà sao lại có tin của hắn ta? Đang lúc suy ngẫm, chỉ nghe Tiêu Hà phấn khích cất tiếng: “Bệ hạ, thần vừa được biết một vị bằng hữu đang ở trong quân của Hạng Vũ, tài năng của người này đủ sánh với thiên binh vạn mã, nếu bệ hạ có được tướng tài như thế lo gì không dẹp yên được cục diện loạn lạc chứ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]