Chương trước
Chương sau
Sáng sớm ngày đông khí lạnh rét mướt, mặt mỗi binh sĩ đều dường như không nhìn thấy được sắc thái biểu cảm nào. Đội quân gần nghìn người, dường như không nghe thấy tiếng động nào, gió đông hun hút thổi, hai người đều đội mũ da dày, khiến người khác không nhìn rõ mặt, hai người cùng dáng người cao to, mặc dù cưỡi trên lưng ngựa, nhưng vẫn rất uy phong lẫm liệt, khiến người ta không dám nhìn gần .
Lúc này, một trong hai kị sĩ ghì chặt dây cương trong tay, thúc mạnh vào lưng con ngựa, thật không tình nguyện mà dừng lại.
Người còn lại cưỡi trên chiến mã màu vàng, thở mạnh một hơi, đưa mắt nhìn lên phía trước, chỉ thấy bức tường thành cao lớn của thành Hàm Dương trong ánh nắng bí bách từ từ xuất hiện trong tầm mắt, nhìn thấy bức tường thành sừng sững nguy nga, kị sĩ trên lưng chiến mã, than thầm một tiếng, xoay người xuống ngựa, trao ngựa cho binh sĩ đứng bên cạnh, rồi đưa tay cởi mũ trên đầu xuống, không ai khác chính là Vương Bôn người bị Mông Điềm bắt sống.
Bên cạnh ông, Mông Điềm trên lưng chiến mã màu đen, lúc này cũng xoay lưng xuống ngựa, đến bên Vương Bôn, gật đầu than: "Phía trước chính là Hàm Dương, chỉ e hình phạt sẽ đáp xuống người huynh đệ rồi"
Vương Bôn đưa mắt nhìn tường thành Hàm Dương cao lớn, rồi xoay lưng chắp tay với Mông Điềm: "Huynh trưởng cả đường chăm lo, tiểu đệ xin tạ ơn"
Mông Điềm cười gượng một tiếng, vỗ mạnh vào đôi vai rộng lớn của Vương Bôn, thở mạnh một hơi: "Huynh đệ yên tâm, Mông Điềm dù không cần cái mạng này cũng hết sức bảo đảm sự an nguy cho huynh, huống hồ trong triều có Phùng thừa tướng, ông ấy cũng không thể ngồi yên mà nhìn"
Vương Bôn cảm kích nhìn Mông Điềm, nói: "Tâm ý của huynh trưởng Vương Bôn hiểu rõ, Vương Bôn không sợ chết, nhưng nghe nói hoàng thượng chưa hề liên lụy gì đến người thân, mới chịu về Hàm Dương chịu tội, nếu không, chết nơi chiến trường, mới là cách chết của Vương Bôn này"
Nói xong, quay đầu lại nhìn Mông Điềm không thể hiện sắc mặt nào, mới gật đầu nói: "Huynh trưởng lần này không mang được Doanh công tử về Hàm Dương, chỉ sợ thân mình cũng khó giữ, Vương Bôn thân mang tội cũng không muốn làm liên lụy huynh, xin hãy ban hình phạt cho Vương Bôn"
Mông Điềm nghe xong đau khổ nhìn Vương Bôn sắc mặt đang rất bình tĩnh, xúc động nói: "Tính mạng Mông Điềm tôi là do bệ hạ cứu ra từ tù ngục Hàm Dương, thời khắc này nếu là chết, cũng đã nhắm mắt rồi, chỉ là nếu không bảo đảm được sự an nguy của huynh đệ, ta…."
Vương Bôn lúc này cảm động vô cùng, lệ ngân ngấn, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Huynh đệ chúng ta hôm nay hoạn nạn, ngày khác sẽ.."
Nói đến đây, một cánh tay lớn đã bị Mông Điềm nắm chặt, nửa câu sau không thể nói ra lời.
Trong cung Hàm Dương, Trương Cường thân mặc áo thiên tử trong quảng trường rộng lớn trước đại điện, đã chật kín cận vệ với phong thái uy nghiêm, không khí vô cùng yên lặng nghiêm trang.
Trong đại điện hàng trăm quan viên nhậm chức tại Hàm Dương và một số nguyên lão tông thất đã đợi sẵn từ lâu trong đại điện. Nhìn thấy Trương Cường ngự giá tới, đều dừng thảo luận, sốc lại tinh thần, theo thứ tự cấp bậc mũ mão tiến vào đại điện.
Vừa ngồi xuống ngai vàng, đã nghe thấy thừa tướng Phùng Khứ Tật đứng dậy bẩm: "Bệ hạ, Mông Điềm tướng quân đã về đến Hàm Dương, lúc này đang đứng ngoài thành đợi chỉ. Ngoài ra, tội thần Vương Bôn cũng quay về cùng"
Nói đến đây, liền cẩn trọng nhìn Trương Cường không có phản ứng gì, mới tiếp tục nói: "Bệ hạ, Vương Bôn là phản thần tội không thể tha, chỉ là Mông Điềm không biết bệ hạ sẽ xử lý như thế nào"
Nói xong, liền nhìn nhanh sang thái úy Phùng Kiếp đang ngồi đối diện.
Phùng Kiếp than thầm một tiếng, vừa cân nhắc đắn đo, vừa nhìn Trương Cường chậm rãi nói: "Bệ hạ, Mông Điềm có nhiều công trạng với Đại Tần ta, Vương Bôn chiến công hiển hách, lần này chỉ là nhất thời không tỉnh táo, mới phạm sai lầm, xin bệ hạ hãy rộng lượng xem xét cho ông ta đã theo tiên hoàng đánh nam dẹp bắc lập không ít công trạng mà nới rộng tay"
Lúc này, ngự sử đại phu Tả Lâm nhíu mày nói: "Bệ hạ, Mông Điềm và Vương Bôn dù có công với Đại Tần ta, nhưng ưu điểm là thứ yếu, khuyết điểm là trọng yếu, lão thần hi vọng bệ hạ lấy quốc pháp làm trọng, xử lý theo luật nước"
Ông ta vừa nói xong, chỉ thấy thống lĩnh cấm vệ Thành Thái sang sảng nói: "Đại Tần ta vốn xưa nay lấy công quân làm nền tảng tiến thân, Mông tướng quân và Vương tướng quân mấy thế hệ là tướng cho Đại Tần, vào sinh ra tử. Mông tướng quân nguyện chết chứ không chịu theo Triệu Cao, một con người trung nghĩa như thế tuyệt đối không giống như đám tiểu nhân, bệ hạ nếu muốn cầu hiền, sao lại đúng lúc nước nhà đại loạn mà lại tự phá hủy trường thành chứ? Thành Thái xin lấy cái đầu trên người bảo đảm cho hai vị tướng quân"
Trương Cường nghe xong liền quét mắt nhìn một lượt sắc mặt nghiêm trang của đám quân thần trong điện, gật đầu: "Các khanh nói đều không sai, chỉ là tình hình rốt cuộc như thế nào, trẫm còn phải hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc hai con người này là nhân tài hiếm có của Đại Tần ta, đương nhiên luật pháp kỹ cương Đại Tần không thể tùy tiện lỏng lẻo, tất cả đều theo luật mà làm"
Nói xong, quay sang Hàn Hoán đang hầu bên cạnh dặn dò: "Cho truyền hai người đó cùng vào điện, trẫm có lời muốn hỏi bọn họ"
Hàn Hoán dạ một tiếng, rồi vội vã đi ra, Phùng Khứ Tật nhìn theo bóng Hàn Hoán sắc mặt hơi biến đổi, muốn nói thêm một câu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Trương Cường, trong lòng lại trở nên do dự.
Những viên quan khác trong điện nhìn thấy sắc mặt Phùng Khứ Tật chùng xuống, cũng không hẹn mà cùng cùng nhìn hướng ra ngoài điện, đều muốn xem xem Vương Bôn lúc này sẽ có thái độ ra sao, không khí trong đại điện bỗng dưng trầm xuống.
Trương Cường quét mắt nhìn một lượt đám quan thần trong điện, trong lòng thầm suy nghĩ: tài năng quân sự của Vương Bôn không bằng Mông Điềm, thế nhưng cũng là một lão tướng không thể coi thường, nếu có thể hiệp sức cùng Mông Điềm, thì quả là một sự lựa chọn rất tốt.
Chỉ e, tâm ý của Vương Bôn với công tử Phù Tô, một hai câu cũng khó mà xoay chuyển, tuy nhiên Vương Bôn một khi đã nguyện cùng Mông Điềm về Hàm Dương, thì xem ra sự việc còn có đất cứu vãn.
Nghĩ đến đây, bất giác nhíu mày, trước mắt Mông Điềm đã về đến Hàm Dương, không biết ông ta có ý kiến gì với việc hoàng đế điều chuyển quân đội về phương nam, rốt cuộc, cuộc đại điều động chiến lược mang tính toàn cục này bản thân hoàng đế là lần đầu thử nghiệm, căn cứ chẳng qua chỉ là xem kết cục lịch sử quen thuộc, chỉ là trước mắt tất cả đã thay đổi khiến người ta không thể suy đoán tiếp theo sẽ phát triển như thế nào. Haiz, cá và gấu quả nhiên không thể cùng kiêm, đây chắc là hậu quả do mình thay đổi lịch sử mà nên.
Đang hồi suy nghĩ, thì nghe Hàn Hoán từ ngoài điện bẩm: "Bệ hạ, Mông tướng quân và Vương Bôn đang đứng ngoài điện chờ chỉ"
Hắn vừa nói xong, Phùng Khứ Tật toàn thân run lên, đưa mắt nhìn ra, chỉ nghe tiếng dây xích nhức tai kéo rê ra trên mặt đất vọng đến, đại tướng quân Mông Điềm gương mặt ung dung uy nghiêm đi cùng một vị đại hán thân hình to lớn tiến vào trong điện, nặng nề quỳ xuống đất hành lễ: "Thần Mông Điềm bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế"
Ông vừa nói xong, trong điện im lặng như tờ, không có sự cho phép của Trương Cường, Mông Điềm vẫn quỳ nguyên trên đất không dám cử động, ông mẫn cảm mà trực giác thấy không khí nghiêm trọng trong đại điện, Mông Điềm khó khăn nói: "Bệ hạ, thần đã dẫn Vương Bôn tới, xin bệ hạ niệm tình những công lao trước đây mà khai ân, tha mạng cho ông ta"
Lời vừa dứt trong đại điện vẫn im ắng không một tiếng động, hồi lâu Trương Cường mới cười nhạt: "Mông tướng quân, trẫm nghe nói bọn phản loạn đạo chích ở đất Thục đã nhảy vào nước Sở, đầu quân cho Hạng Thị, khanh thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?"
Mông Điềm nghe xong, cả người ớn lạnh, biết ngay chuyện này xử lý không tốt, bản thân cũng khó mà nói cho rõ ràng. Nếu quả thật thế, không những Vương Bôn khó bảo đảm sự an toàn, mà ngay cả thân mình cũng khó giữ.
Không kịp nghĩ lâu đành cắn răng nói: "Mông Điềm tay nắm trọng quân, khó tránh có người đa tâm, thế nhưng Mông Điềm vẫn là nam tử hán đường đường chính chính, không làm là không làm, nhưng đã lập thân trong đời, nếu ngày đó vì tội mà Triệu Cao vu vạ mà chết há không phải là đã lãng phí khổ tâm hôm nay của bệ hạ hay sao"
Trương Cường nghe thấy, thầm kinh ngạc trước sự nóng nảy của Mông Điềm, tình huống này nhắc khéo hoàng đế, quả thực không hổ là danh tướng chiến quốc. Chỉ là trước mắt, không thể dể dàng để lộ tâm tính, Vương Bôn phía sau Mông Điềm mới là mục tiêu quan trọng của hoàng đế ngày hôm nay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.