Chương trước
Chương sau
Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Ánh bình minh len lỏi vào sương phòng nhỏ hẹp, dát một lớp ánh sáng lấp lánh lên hai người trên giường. Nhìn kỹ cũng có thể thấy rõ ngay cả hạt bụi trôi nổi trong không khí lẫn giữa vầng hào quang vàng óng.
Sau màn trướng, Tống Yến khẽ rung hàng mi nhỏ dài.
“Sư tôn?”
Tiếng gọi khẽ khàng truyền vào tai Tống Yến, y hơi nhíu mày, mơ mơ màng màng đáp một tiếng, cuộn tròn ngón tay.
Ừm… Trong tay hình như có cái gì?
Cảm xúc ấm áp từ trên tay truyền đến, đầu óc Tống Yến trống rỗng, theo bản năng hơi nắm chặt tay.
“Sư tôn.” Thẩm Túc Chi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ kêu lên, “Người nắm mạnh quá.”
【 Hệ thống đang tính toán —— hệ thống tính toán xong xuôi, tâm tình nam chính dao động, giá trị thù hận của nam chính đối với ngài hiện tại là 42300 điểm, giá trị hảo cảm là 26 điểm, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng. 】
Tiếng máy móc cứng đờ của hệ thống lăn một vòng trong cái đầu mê man của Tống Yến, khiến y giật mình tỉnh lại.
Giá trị hảo cảm lại tăng?? Y vừa làm gì?
Tống Yến bỗng mở mắt ra, trong con ngươi tràn đầy mờ mịt, sau đó chạm vào một đôi mắt gợn sóng hoa đào.
Một giây, hai giây.
Trong không khí tràn ngập khí tức lúng túng làm người nghẹt thở.
Tống Yến giật giật ngón tay, tầm mắt cứng đờ rời đi, rơi vào cái tay đang nắm lấy cổ tay Thẩm Túc Chi của mình, trầm mặc chốc lát, lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà buông lỏng, trong đầu lại điên cuồng kêu gọi hệ thống.
“Hệ thống!! Ta ngày hôm qua rốt cục đã làm cái gì??!! Tại sao Thẩm Túc Chi lại ở bên giường ta! Tại sao ta lại cầm tay hắn không buông!!”
Hiển nhiên, Tống Yến say rượu thì hoàn toàn không nhớ nổi tối hôm qua xảy ra chuyện gì.
Lúc này tiếng máy móc của hệ thống có vẻ tỉnh táo dị thường, nếu Tống Yến không nghe lầm, trong đó hình như còn lẫn vào tiếng cười trộm.
【 Kí chủ, hôm qua ngài uống hai chén rượu. 】
“Ừ, sau đó thì sao?” Tống Yến lạnh mặt.
【 Uống hết hai chén, ngài say rồi. 】
“Nói trọng điểm.” Nếu hệ thống có thực thể thì lúc này Tống Yến chỉ muốn một quyền đánh bay nó.
Hệ thống thấy tâm tình Tống Yến không tốt lắm, cũng không cười nhạo y nữa. Sau đó, trong đầu Tống Yến liền tràn ngập hình ảnh sau khi y say rượu tối qua.
Y dựa vào Thẩm Túc Chi, y phản bác Thẩm Túc Chi nói mình không say, y bị Thẩm Túc Chi ôm, y kéo lấy tay Thẩm Túc Chi không cho hắn rời đi…
Tiếp thu xong mấy hình ảnh này, Tống Yến đơ người, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì.
Có thể diệt khẩu nam chính không? Online chờ, rất gấp.
Thấy Tống Yến không nói lời nào lại liên tục nhìn chằm chằm vào khoảng không, thần sắc dần trở nên quái lạ, Thẩm Túc Chi có chút kỳ quái: “Sư tôn? Người đang nhìn cái gì?”
Tống Yến phục hồi tinh thần, tự nhiên mà nói: “Không có chuyện gì, ngươi trông coi sư phụ một đêm chắc chắn cũng mệt mỏi, bây giờ trở về sương phòng nghỉ ngơi chốc lát, sau giờ ngọ chúng ta sẽ lên đường.”
Vấn đề Hồi Tuyết thành đã được giải quyết, bọn họ cũng nên rời đi.
Thẩm Túc Chi nghĩ đến việc tối hôm qua, vành tai lặng lẽ đỏ ửng, lại nghe thấy Tống Yến quan tâm hắn, đẩy thời gian xuất phát ra sau giờ ngọ, trong lòng dâng lên một thứ tình cảm khó giải thích được, thấp giọng nói: “Đa tạ sư tôn.”
Tống Yến nhìn Thẩm Túc Chi lui ra, cẩn thận từng li từng tí đóng lại cửa phòng, nghe hệ thống thông báo trong đầu: “Tính toán được tâm tình nam chính có dao động nhỏ, giá trị hảo cảm đối với ngài hiện tại là 28”, trong lòng chậm rãi hiện lên một cái dấu “?”.
Y cùng lắm là nói hai câu, thế mà cũng có thể tăng cường giá trị hảo cảm?

Vô Tương Phái cùng Hồi Tuyết Môn cách nhau một quãng đường dài, với tốc độ của Lưu Nghiêu cùng trưởng lão, phải hai ngày mới có thể chạy từ Hồi Tuyết thành về.
Vô Tương Phái không cai quản cả một thành trì như Hồi Tuyết thành, tông phái họ tọa lạc trên một ngọn núi hoang ít dấu chân người, bình thường muốn mua thứ gì cũng phải để cho đệ tử chuyên xuống núi đi chọn rồi chuyển lên. Nghe nói, đây là ngọn núi mà sư tổ Vô Tương Phái đặc biệt tuyển chọn, nói muốn rời xa trần thế hỗn loạn, một lòng cầu đạo vấn tiên.
Vô Tương Phái cũng coi như là tông phái lâu năm, có gốc gác thâm hậu, dù gần trăm năm qua từ từ xuống dốc, nhưng vẫn là điểm đến tốt đẹp đối với nhiều đệ tử trẻ tuổi.
Núi hoang này thiết lập cấm chế, không cho phép người tu đạo ngự kiếm, cũng không cho phép sử dụng pháp khí, nhất định phải đi bộ lên núi.
Đường lên núi cũng không tốt, Lưu Nghiêu đỡ trưởng lão bị thương, đi chậm rãi từng bước mất hơn một canh giờ mới đến cổng lớn Vô Tương Phái. Chỗ đó đang có người đợi bọn họ.
Người kia họ Tôn, là đệ tử thân truyền được chưởng môn Vô Tương Phái cực kỳ ưu ái, nhận lệnh sư phụ đích thân đến cửa chờ hai người Lưu Nghiêu trở về.
“Tôn sư huynh? Sao huynh lại ở đây?” Lưu Nghiêu giao trưởng lão Vô Tương Phái cho những đệ tử khác bên cạnh, trong lòng có chút kinh ngạc.
Tôn sư huynh được chưởng môn tín nhiệm nhất, tuy hắn không rõ lý do chưởng môn bảo mình tới đây chờ Lưu Nghiêu, nhưng vẫn có thể nhận ra được một chút nguyên nhân. Hắn lập tức có chút chán ghét Lưu Nghiêu, lấy thái độ giải quyết việc chung mà nói: “Sư phụ lệnh ta tới đây chờ sư đệ, dẫn đệ tới chỗ người.”
Lưu Nghiêu không biết tại sao chưởng môn phải triệu kiến hắn, vừa nghe Tôn sư huynh nói, nhất thời có chút sốt sắng: “Sư huynh, huynh có biết lí do chưởng môn triệu kiến ta không? Có thể nhắc nhở sư đệ một chút không?”
Nói xong, gã đưa lên một bình đan dược trị thương thượng phẩm.
Nếu là lúc thường, nói không chừng Tôn sư huynh thấy bình dược này còn có thể giúp gã một câu, nhưng bây giờ Lưu Nghiêu rõ ràng đã chọc giận chưởng môn, hắn sẽ không làm chuyện tổn hại tới mình, huống hồ hắn còn nhìn không vừa mắt loại người như Lưu Nghiêu.
Tin tức trong Tu chân giới truyền rất nhanh, lúc gã bị vạch trần là ăn vạ Tiểu Lạc đại hữu của Hồi Tuyết Môn, chuyện này đã truyền về Vô Tương Phái. Sư phụ tức giận, liền truyền tin cho cung chủ Bích Tỉ Cung, dò hỏi Hạ Hi Hi đạo hữu mấy chuyện trong bí cảnh, càng thêm xác nhận Lưu Nghiêu từ đầu đã nói dối, làm bại hoại danh dự đồng môn.
Lưu Nghiêu theo sau lưng, bởi không biết tại sao chưởng môn muốn triệu kiến hắn mà trong lòng có chút sốt sắng.
Gã vốn tưởng rằng Tôn sư huynh sẽ dẫn hắn tới viện của chưởng môn, lại không ngờ, mình bị dẫn thẳng tới Giới Luật Đường.
Nhìn thấy cửa lớn đen tuyền, trang nghiêm của Giới Luật Đường, Lưu Nghiêu nhất thời có chút run chân, há miệng run rẩy nói với Tôn sư huynh phía trước: “Tôn sư huynh, sư huynh, sao huynh lại dẫn ta tới nơi này, đây là Giới Luật Đường mà.”
Tôn sư huynh tránh né tay Lưu Nghiêu, lạnh nhạt nói: “Lưu sư đệ, vào đi! Sư phụ đang chờ ngươi bên trong.”
“Sư huynh, sư huynh… ta không thể vào Giới Luật Đường… sẽ chết người… Ta không làm ra chuyện lớn gì, tại sao phải vào đ? Huynh có thể thay ta nói với chưởng môn hay không…” Lưu Nghiêu cầu xin, trước đây gã từng thấy một đệ tử phạm sai lầm phải vào Giới Luật Đường, lúc ra ngoài thê thảm như bị gọt một lớp da, vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, gã không nhịn được run lập cập.
Tôn sư huynh không chịu nổi bộ dáng ẻo lả của Lưu Nghiêu, giữa hai lông mày chợt lóe lên vẻ chán ghét, thấy gã sáp tới, trực tiếp một cước đá gã rơi vào trong cửa Giới Luật Đường.
“Sư phụ, đệ tử đã dẫn Lưu Nghiêu tới.”
Cửa lớn Giới Luật Đường ầm ầm đóng lại.
Lưu Nghiêu hoảng sợ nhìn cánh cửa đột nhiên đóng vào, nhào tới muốn mở ra, nhưng dù dùng sức thế nào nó cũng bất động. Ngay sau đó, gã bị một cỗ sức mạnh hút tới chính sảnh Giới Luật Đường.
Chưởng môn ngồi trên ghế chủ vị, uy nghiêm túc mục, thần sắc không giận tự uy, ánh mắt không tốt nhìn Lưu Nghiêu quỳ ở phía dưới.
“Lưu Nghiêu, ngươi có biết tội của mình?”
Lưu Nghiêu run run rẩy rẩy mà dập đầu: “Đệ tử… Đệ tử biết tội.”
“Vậy ngươi nói xem, ngươi có tội gì?”
“Đệ tử không nên bôi nhọ Tiểu Lạc sư muội, đệ tử biết sai rồi.” Lưu Nghiêu tuyệt vọng: “Đệ tử chỉ là sợ mình từ bí cảnh đi ra lại không lấy được cái gì, sợ ngài trách tội, cho nên nhất thời bị quỷ sai khiến. Cầu ngài giơ cao đánh khẽ, đệ tử thật sự biết sai rồi.”
Chưởng môn Vô Tương Phái thất vọng: “Chỉ vì không tìm được thứ gì trong bí cảnh mà ngươi liền hắt nước bẩn lên đồng môn, tống tiền Hồi Tuyết Môn? Còn muốn ta giơ cao đánh khẽ?”
“Chưởng môn…” Lưu Nghiêu xụi lơ trên đất, một câu cũng không dám nói.
“Bổn chưởng môn đã xác nhận với Bích Tỉ Cung, Lưu Nghiêu, trong bí cảnh ngươi rất tầm thường, giao bảo bối của đồng đội cho người khác, ngay cả phản kháng cũng chưa từng thử, thực sự không phải chuyện người tu đạo nên làm. Sau khi rời khỏi bí cảnh sớm, vì không đoạt được thứ gì ngươi liền chửi bới sư muội, hủy danh dự người khác, tống tiền đồng môn, còn lừa dối bổn chưởng môn để trưởng lão ra mặt cho ngươi, còn tự ý lôi kéo quan hệ với đệ tử Nhạc Hoa Tông. Ngươi biết rõ hay chưa?”
“Đệ tử… Đệ tử biết rõ…” Lưu Nghiêu phủ phục trên đất, trên mặt toàn là tuyệt vọng.
“Lưu Nghiêu, chuyện ngươi làm, từng việc từng việc đều đi ngược lại môn quy của Vô Tương Phái. Người tu đạo trong lòng phải chứa thiên hạ, ngươi lại chỉ để tâm cái lợi trước mắt, mọi chuyện đều vì mình, thậm chí không tiếc đổ nước bẩn lên đầu người vô tội. Ta cũng không muốn phạt ngươi.”
Nghe được câu này, Lưu Nghiêu vui mừng ngẩng đầu. Nhưng chỉ một giây sau, chưởng môn Vô Tương Phái đã trực tiếp đạp gã xuống địa ngục.
“Là Vô Tương Phái ta không hợp với ngươi, ngươi cũng không thích hợp làm đệ tử bổn phái!”
Biểu tình mừng như điên cứng đờ trên mặt Lưu Nghiêu, gã cảm thấy mình đã nghe lầm rồi, không thể tin mà hỏi: “Chưởng môn, ngài là có ý gì?”
Chưởng môn Vô Tương Phái ra hiệu cho một đệ tử bên cạnh lấy ngọc bài thân phận của Lưu Nghiêu tới, ném lại cho gã: “Từ nay về sau, ngươi không còn là đệ tử Vô Tương Phái ta. Vô Tương Phái không chứa nổi vị đại Phật như ngươi.”
Mang theo đồ đạc bị “thỉnh” xuống núi, Lưu Nghiêu vẫn còn ngây ngốc.
Gã không hiểu, gã chỉ phạm một sai lầm nhỏ, tại sao lại bị Vô Tương Phái trục xuất.
Nếu thật sự bị trục xuất, sẽ không có những tông môn khác muốn nhận gã. Hiện tại, đại danh của gã chắc đã lan truyền khắp toàn bộ Tu chân giới, muốn tông môn khác thu nhận cũng quá khó.
Trong lòng Lưu Nghiêu phẫn uất, oán hận nhìn lối vào núi Vô Tương Phái, lập tức đi xuống, không quay đầu lại nữa. Chẳng qua chỉ là một Vô Tương Phái nho nhỏ, không phải đại tông đại phái gì mà lại dám trục xuất gã.
Lưu Nghiêu gã chỗ nào mà chẳng tu luyện được, không nhất định phải trơ mặt ở Vô Tương Phái. Qua một thời gian ngắn bọn họ sẽ phát hiện, đuổi gã đi là một quyết định ngu xuẩn cỡ nào.
Nhưng sau này, Lưu Nghiêu mới phát hiện, không phải Vô Tương Phái không thể rời bỏ gã, mà gã mới là kẻ không thể rời bỏ Vô Tương Phái.
Trong Vô Tương Phái, gã có thể lĩnh linh thạch đan dược hàng tháng, không cần lo lắng ăn mặc ngủ nghỉ. Sau khi rời khỏi, gã phát hiện mọi chuyện đều cần linh thạch, bị thương cũng cần đan dược, ngay cả mua quần áo cũng tốn rất nhiều linh thạch.
Bất đắc dĩ, Lưu Nghiêu chỉ có thể nhận nhiệm vụ kiếm linh thạch, nhưng tu vi gã không cao, nhiệm vụ có thể nhận cũng có hạn, không kiếm được bao nhiêu.
Cuối cùng, tu vi Lưu Nghiêu không tiến thêm được, tiêu hao hết tuổi thọ thì tầm thường chết đi, ngay cả người chôn cất cho gã cũng không có, cuối cùng vẫn là hàng xóm phát hiện không đúng, mới quấn gã trong một cái chiếu, qua loa chôn tạm.
Đương nhiên, đây đều là chuyện về sau.
Hiện giờ, ở chỗ này Lưu Nghiêu vừa bị trục xuất, Tống Yến ở bên kia đã đến một tòa thành trì khác.
Gọi là Bách Thảo thành.
__________
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thẩm thật sự không hề làm gì cả!
Lưu Nghiêu đến đây coi như chính thức xuống sân khấu rồi, sau này sẽ không nhìn thấy gã nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.