🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Băng hồ thu nguyệt: Lòng như băng, sạch như trăng, hàm ý phẩm cách cao thượng.



"Vậy vì sao đèn Trường Sinh đã tắt còn ở trong điện?" Chu Phụ Tuyết nhìn ngọc bài trên trản đèn, nói: "Quy Hà? Là vị tiền bối nào?"



Minh Chúc đẩy cây đèn lên trên bằng lòng bàn tay, trản đèn lắc lư phiêu diêu bay lên: "Huynh cũng không rõ nữa, có điều dựa theo tên thì chắc là sư huynh đệ của sư phụ nhỉ? Sau khi người chết, đèn tắt sẽ rơi lên đài cao nhất, nhưng không rõ chiếc đèn này sao không rơi mà ngược lại còn lượn lờ trên ấy nhiều năm. Uầy, không nói cái này, nhanh, đến đây."



Hắn giẫm lên tảng đá nhỏ có nước chảy róc rách bên trên, nhảy lên đài cao trong điện, để đèn trong tay lên, kéo ngón tay Chu Phụ Tuyết, trích ra một giọt máu nhỏ vào ngọc bài treo bên dưới, rất nhanh, trản đèn dần sáng lên, tên Chu Phụ Tuyết cũng từ từ nổi lên trên.



Minh Chúc nâng đèn Trường Sinh lên, nói: "Quỳ xuống."



Chu Phụ Tuyết sửng sốt, ngay sau đó khom gối quỳ lên nền đất lạnh băng, dòng nước từ tốn lan tràn trên đấy, khí lạnh thấu xương, cả người nó rét run, nhưng một tiếng cũng không kêu ra.



Minh Chúc nói: "Chu Phụ Tuyết, đệ tử thứ mười ba của núi Nhật Chiếu."



Hiếm có khi hắn hạ sắc mặt, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, chẳng có gì cũng cho người ta cảm giác bị áp bách, không giận tự uy.



Chu Phụ Tuyết hơi cúi đầu: "Có đệ tử."



"Vào núi Nhật Chiếu ta,

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498479/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.