Núi Nhật Chiếu, núi cao liên miên đếm không hết, nhưng Bách Kiếm Sơn lại khác với Nhật Chiếu, Nhật Chiếu phía đông là rừng có sông đổ về, phía nam gần rừng Khô Mộc, Bách Kiếm Sơn ở trung tâm rừng Khô Mộc, trên đỉnh núi cao nhất.
Rừng Khô Mộc, nghe tên cũng đoán ra đó là khu rừng sâu toàn cây khô mênh mông bất tận không có lấy một ngọn cỏ, ngay cả chim thú trùng bọ đi trong rừng cũng là xương khô, về cơ bản thứ trên thân có máu thịt ít ỏi vô cùng.
Nhóm người sau khi xuống núi Nhật Chiếu, đi dọc theo rừng cây rậm rạp che cả trời hơn hai canh giờ, rốt cuộc cũng tới lối vào rừng Khô Mộc.
"... Cho nên mới nói, các đệ sau khi vào rừng Khô Mộc phải đi theo Phù Hoa sư tỷ, một bước cũng không được rời, biết chưa?" Dọc đường Minh Chúc cứ lải nhải không ngừng, Minh Phù Hoa và Lục Thanh Không đều mặc kệ hắn, nhưng Chu Phụ Tuyết và nữ tu khác của núi Tây là Du Nữ là đồ nhà quê chưa trải đời, đều đi sát bên nghe hắn dông dài.
Du nữ là sư muội nhỏ nhất núi Tây, tuổi tác không sai biệt bao nhiêu với Chu Phụ Tuyết, khuôn mặt non nớt nhưng có thể nhìn ra sau khi trưởng thành sẽ xinh đẹp thế nào. Đôi mắt nó như sao ngập tràn ánh sáng, tựa chim sẻ ríu rít vây quanh Minh Chúc: "Đại sư huynh học rộng quá, đại sư huynh thật lợi hại! Hiểu biết nhiều đến thế? Đây là lần đầu Du Nữ đến rừng Khô Mộc, không trấn định tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498471/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.