Thật ra lúc Minh Chúc thả Chu Phụ Tuyết rơi xuống, hắn đã suýt không chịu đựng nỗi rồi, từ nhỏ hắn đã sợ độ cao, rơi xuống từ chỗ cao như vậy quả thật là đòi cái mạng già này mà, nếu không phải cái suy nghĩ phải che chở cho Chu Phụ Tuyết níu giữ thần trí hắn, hắn đã sớm chớp mắt ngất luôn cho xong chuyện.
Đu trên chuôi kiếm một khắc, đầu óc Minh Chúc bị sự lơ lửng làm cho nhão thành hồ cuối cùng cũng nhớ ra trên người Chu Phụ Tuyết có bùa hộ thân của hắn, thế là dứt khoát gọn gàng buông tay, rơi tự do xuống.
Mỗi tội sau khi thả tay hắn hối hận ngay
"Hình như… mình không có hộ thân chú…" Đó là suy nghĩ sau cùng khi hắn rơi xuống, tay mềm nhũn không khống chế được mà buông lơi, sự sợ hãi mất trọng lực lần nữa lan đến, tiếp đó hắn ngã mạnh xuống đất.
May là bọn họ cách mặt đất rất gần, cú ngã này của Minh Chúc chỉ làm hắn ngất một lát rồi bò dậy từ mặt đất, không phát hiện ra trên mặt đất đầy những mảnh phế liệu kim loại dài cỡ đốt ngón tay hướng lên - bởi vì lúc rơi xuống là lưng tiếp đất, tuy là lưỡi sắt đầy đất đã rỉ sét nhưng vẫn sắc bén như vậy, đâm loạn xạ vào người hắn, suýt đâm hắn thành cái sàng.
Cú này hắn chẳng cảm thấy đau, ngược lại là Chu Phụ Tuyết đỏ cả hốc mắt trước.
Minh Chúc than một câu đứa trẻ nhà mình khó nuôi, đưa tay ôm đứa trẻ vành mắt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498466/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.