Lối vào Phế Kiếm Trủng không chỉ có một, nơi Minh Phù Hoa và bọn họ rơi xuống là lối khác nhau, tìm hết nửa ngày Minh Phù Hoa mới lần theo tiếng gõ mong manh trên đá tảng của Chu Phụ Tuyết mà tìm ra nó.
Chu Phụ Tuyết vừa thấy nàng, chưa kịp nói rõ tình huống đã chỉ vào đá to, khàn giọng: "Đại sư huynh ở trong đó…"
Sắc mặt Minh Phù Hoa trầm xuống, băng hàn đầy hai tay, một chưởng đánh vỡ tảng đá to rơi chỗ lối vào, bụi đất mịt mù, đá vụn rơi ào ào.
"Sư huynh!" Chu Phụ Tuyết theo sau nàng lóp ngóp chạy qua.
Trong Phế Kiếm Trủng, vô số vong linh đều tránh xa xa sang vách đá bên cạnh, hốc mắt tràn đầy ham muốn nhìn chằm chằm vào máu thịt tươi ngon nằm không xa trên đất, nhưng lại vì kiêng kỵ kiếm Khoa Ngọc tản ra khí thế bức người đang lơ lửng trên không mà không dám bước lên nửa bước.
Minh Phù Hoa bước nhanh lên trước, vung tay ra bức tường băng thật lớn, ngăn trở những vong linh chực chờ nhào lên, cúi người xem xét tình cảnh của Minh Chúc.
Sau lưng Minh Chúc là một mảng máu thịt lẫn lộn, máu tươi như nhuộm đỏ cả quần áo Nhật Chiếu, mặt hắn tái nhợt như giấy, mất nhiều máu đến thế vậy mà còn tỉnh táo lắm, nhìn thấy Minh Phù Hoa thì miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười, không còn sức lực nói: "Muội chậm quá rồi, không nhìn thấy cảnh huynh đại phát thần uy(1),tiếc quá đi mà."
Minh Phù Hoa thấy hắn còn sức nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498456/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.