Kim ngọc bại nhứ: Có thể hiểu là bên ngoài đẹp đẽ bên trong mục nát.
Đại sư huynh núi Nhật Chiếu bị một con rắn to bằng bàn tay dọa cho hôn mê, nằm nửa canh giờ mới đỡ lại.
Minh Chúc "ôi" một tiếng, thân thể mềm nhũn từ từ phục hồi, ngẩng đầu mới phát hiện mình đang cuộn tròn trong lòng ngực Chu Phụ Tuyết, bên tai còn vang lên tiếng rột roạt ồn ào.
Minh Chúc thẳng người, thấy Lục Thanh Không đang ung dung chén một bàn thức ăn trước mặt, không hề lo lắng gì cho đại sư huynh nhà mình.
Lục Thanh Không thấy hắn tỉnh lại, cười lạnh: "Chà, đại sư huynh tỉnh rồi, đồ ăn đệ cũng ăn gần xo… ặc!"
Minh Chúc mặt không cảm xúc, đưa tay đè đầu Lục Thanh Không xuống, suýt nữa ấn đầu hắn vào canh sườn trước mặt.
Lục Thanh Không hất tay hắn ra, sờ soạng khắp mặt mình, tức giận nói: "Ngươi làm gì đó?"
Minh Chúc nói: "Tên nhãi không tôn trọng đại sư huynh nhà ngươi, vi huynh suýt nữa bị hành chết, người còn tâm trạng ngồi đây ăn ăn."
Lục Thanh Không nhìn hắn đầy nham hiểm, nỗ lực đè xuống khát khao muốn hất bát canh vào mặt hắn, mỉa mai: "Đúng ha, hồi hãy đúng là nguy hiểm ha, suýt nữa con rắn to bằng đầu ngón tay nuốt mất sư huynh rồi, hù chết bọn này."
Minh Chúc lạnh mặt, còn muốn đưa tay đè đầu hắn đã bị Chu Phụ Tuyết không còn gì để nói ra sức ngăn lại, nói: "Sư huynh đừng rộn, ăn vài miếng trước đi."
Minh Chúc bấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498430/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.