"Năm đó Na Liêm bị mấy vị đại năng vây công, yêu đồng bị khoét sống, cuối cùng bị kiếm Hồng Liên của Minh Chiêu đánh cho trọng thương, rơi xuống vách Tế Nhật, xương cốt cũng không còn." Thẩm Hồng Xuyên lại điểm vào ấn ký hoa sen trên mu bàn tay, suy đoán: "Mới nãy hắn nói trên người huynh có mùi vị của Na Liêm, hẳn là vong linh kéo dài không tan dưới kiếm Hồng Liên, đừng để trong lòng."
Minh Chúc nhíu mày: "Nhưng mà… ký ức…"
Thẩm Hồng Xuyên không nói, chắc là không biết làm sao để dối gạt cho qua, chỉ đành duy trì nụ cười.
Minh Chúc vẫn rối như cũ, ban nãy trong đầu chợt lóe ra dáng người, còn đang đau đầu, trên lầu hai đột nhiên có tiếng kêu khóc nức nở, hắn nhìn về phía tiếng kêu thì thấy Nam Thanh Hà ngồi trên bậc thang gỗ, dụi mắt, lệ rơi đầy mặt, bên cạnh còn hai hộ vệ thấp giọng khuyên gì đó.
Minh Chúc vội bước qua, nói: "Thanh Hà, sao lại khóc? Ai chọc đệ à?"
Nam Thanh Hà vừa dụi mắt xong, thấy hắn như nắm được sợi rơm cứu mạng, "oa" một tiếng, lao xuống khỏi bậc thang, như yến non về tổ mà tông vào ngực Minh Chúc: "Oa hu hu Minh ca ca! Minh ca ca!"
Minh Chúc bị tông vào ngực suýt ngất, khó khăn lắm mới bảo trì được tư thái huynh trưởng đáng tin, nhẹ nhàng ôm Nam Thanh Hà, dịu dàng nói: "Sao lạ giống đứa trẻ con thế này, không sợ người khác cười sao? Khục…"
Thiếu chút nữa bị tên nhóc này tông chết rồi.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498413/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.