Luyến muội cuồng hay còn gọi là muội khống, rất yêu thương em gái mình.
Hành Diên vững vàng bay giữa trời cao mấy trăm trượng, gió cuối thu lạnh thấu xương, lúc gào thét xông tới Hành Diên bị kết giới của Quy Ninh chân nhân dựng lên cản hết lại bên ngoài.
Từ Nhật Chiếu tới Hàng Lâu Quốc đi mất ba ngày mới đến, may mà những người ở đây đều chịu được quạnh quẽ, thời gian tựa như trôi qua rất nhanh.
Tối ngày thứ hai, Dạ Vị Ương rời khỏi phòng. Đệ tử Nhật Chiếu, trừ Thẩm Đệ An bệnh nặng không xuống giường được, mọi người gần như ngồi cả ở tịch cư trong đình chỗ hành lang.
Dạ Vị Ương với mấy người này cũng chả có gì để nói, nhìn lướt qua rồi hỏi: "Minh Chúc đâu?"
Thẩm Hồng Xuyên chỉ vào một gian phòng: "Chỗ sư phụ đó, hai ngày nay chẳng ra ngoài, chắc là bị dọa khiếp rồi."
Dạ Vị Ương cũng biết rõ tính nết Minh Chúc, hắn gật đầu một cái rồi tới gõ cửa phòng Quy Ninh chân nhân, sau khi được cho phép thì vào đấy.
Quy Ninh chân nhân người vận áo trắng, dáng vẻ lười nhác dựa vào cửa sổ phía trên giường thấp. Cửa sổ để mở, đưa mắt là có thể thấy mây mù gào thét lướt qua bên ngoài nhưng người như thể chẳng biết gì đến thế giới bên ngoài, đối diện ánh nến trên án nhỏ, rũ mắt lật giở vài trang sách ố vàng.
Mà Minh Chúc đang ngồi nghiêng trên thảm lông bên cạnh giường, thân áo đỏ như hoa rơi nước chảy trải đầy đất, bấy giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498362/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.