Minh Chúc tựa như điên rồi, y được Minh Chiêu ôm chặt kéo xa khỏi vách Tế Nhật.
"Hồng Xuyên! Hồng Xuyên, Hồng Xuyên…"
Trong miệng y đã chẳng còn âm thanh gì, chỉ lo gọi tên Hồng Xuyên. Đồng tử co lại có chút thất thần, y dùng cả tay chân để thoát khỏi ngực Minh Chiêu.
Minh Chiêu biết y nghe không được bèn bế ngang lên ôm người vào lòng, chẳng để ý gì mà bước khỏi vách Tế Nhật, bay nhanh đến Hành Diên chỗ mọi người cách đó không xa.
Minh Chúc vùng vẫy đến thoát lực, thần trí không rõ, hắn ôm cổ Minh Chiêu, mê mê mang mang gọi tên Hồng Xuyên.
Minh Chiêu để hắn lên giường mềm trong đình trên Hành Diên, người đưa tay ra dịu dàng lau khô nước mắt trên mặt hắn, nói thầm: "Đừng khóc, không sao rồi, cha ở đây."
Minh Chúc ngây ngẩn nhìn ông.
Minh Chiêu không thể ở lại đây lâu, ông ta dặn dò Dịch Phụ Cư đang thất thần với người bên cạnh một phen, đưa một chiếc nhẫn trữ cho hắn rồi quay người nhảy khỏi Hành Diên, rất nhanh đã chẳng còn thấy đâu.
Thẩm Đệ An với Lục Thanh Không vội vàng tới lui, người lau nước mắt kẻ thăm dò mạch đập cho hắn.
Ngay sau đó, sắc mặt Thẩm Đệ An nặng nề, hắn nói: "Kinh mạch chảy ngược, huynh ấy bị đạo lôi kiếp ban nãy đánh trúng, bị trọng thương… Cửu sư huynh, huynh tới phòng cầm hòm thuốc của đệ tới đậy."
Lục Thanh Không ngã sấp chạy đi.
Khi Thẩm Đệ An băng bó miệng vết thương giúp Minh Chúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498350/chuong-72.html