Dạ Vị Ngải làm ổ trong lòng Minh Chúc, người nó run bần bật, hình như nhớ lại kẻ đuổi giết mình vào ban ngày, nó do dự một lát mới thầm thì: "Bọn họ… Bọn họ là tới giết ta."
Minh Chúc "chẹp" một tiếng, nói móc: "Dựa vào mấy tên phế vật này?"
Cửa phòng bị hắn vỗ mạnh một chưởng mở ra, mấy người mặc đồ đen đứng ở hành lang bên ngoài, mũi kiếm sắc nhọn, đôi mắt lộ ra ngoài lạnh lùng nhìn bọn Minh Chúc.
Kẻ cầm đầu lạnh lẽo nói: "Các hạ với tên nhãi này không quen không biết, vẫn khuyên ngươi đừng nhúng tay vào, Ngũ Châu này biết bao nhiêu kẻ muốn lấy mạng nó, nếu vì kẻ xa lạ mà mất mạng thì rõ là mất nhiều hơn được."
Minh Chúc cong mắt, tốt tính nói chuyện: "Vậy ta cũng khuyên ngươi một câu, con người ta thích nhất là bắt nạt kẻ yếu, nếu các ngươi cứ khăng khăng đòi động thủ thì ta không khách sáo nữa, dù sao lâu rồi ta cũng chả động thủ với ai, đang ngứa tay đây."
"Ta thấy ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."
Kẻ cầm đầu cười lạnh, hắn phất tay, mấy người chen nhau mà xông lên, thanh kiếm trong tay phát ra kiếm quang lạnh căm đánh thẳng về phía thân hình mảnh khảnh của Minh Chúc.
Minh Chúc chẳng hề nao núng, hắn đặt Dạ Vị Ngải ngồi lên giường mềm bên cạnh rồi nói: "Ngồi cho chắc ha, nhanh lắm xong ngay, đánh xong ngươi mời ta ăn cá đù đó."
Dạ Vị Ngải kinh hãi hô lên: "Coi chừng!"
Minh Chúc cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498339/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.