Dạ Vị Ngải quỳ xuống, nức nở nói: "Ca ca, xin huynh dừng tay lại, được không?"
Dừng tay?
Toàn thân Dạ Vị Ương phát lạnh, hoảng hốt lắc đầu: "Không, không thể dừng tay."
Hắn van lơn: "Đệ sẽ chết đó."
Dạ Vị Ngải nói: "Đệ đã chết từ lâu rồi."
Chỉ là nó chẳng nhận ra.
Nó lặng yên chết đi, sau khi được đèn Trấn Linh cứu về. Chỉ là tựa như ngủ một giấc, trong cơn mơ nó ngừng thở, anh trai ôm chặt nó khóc đầm đìa.
Nhưng sau khi tỉnh giấc nó vứt hết thảy ra sau đầu, dẫu sao cũng đâu có ai gắng sức suy nghĩ trong mơ vì sao lại có cảnh tượng chẳng hợp lý chút nào ấy.
Dạ Vị Ngải quỳ gối xuống, đưa đôi tay lạnh căm ôm lấy mặt Dạ Vị Ương, mềm mại nói: "Ca ca đừng khóc."
Khóc?
Dạ Vị Ương hốt hoảng nhìn đứa em trai gần mình trong gang tấc, muộn màng nhận ra bản thân rơi nước mắt đầy cả khuôn mặt tự bao giờ.
Hắn nuôi Dạ Vị Ngải từ bé cho tới lớn, đương nhiên biết tính nó, nếu để nó biết tính mạng của mình được dựng xây trên sự hi sinh của vô số người chắc chắn nó sẽ không chịu nổi, vì là như vậy mới giấu nó hết thảy suốt mấy mươi năm.
Dạ Vị Ương ngây ngẩn nhìn nó, môi run run, chầm chậm nói: "Xin đệ…"
Rõ ràng là Dạ Vị Ngải đang kêu hắn dừng tay nhưng hắn lại nói ra chữ "xin" này trước.
Dạ Vị Ngải nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên mặt hắn.
Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498322/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.