"Tỉnh rồi!"
Minh Chúc mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, vẻ mặt sợ hãi nhìn người trên đỉnh đầu, nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Chu Phụ Tuyết đỡ hắn ngồi dậy dựa vào gối mềm, lòng hãy còn khiếp sợ, nói: "Sư huynh, cuối cùng huynh cũng tỉnh lại, huynh hôn mê hai ngày rồi đó."
Minh Chúc ngây ngốc nhìn hắn, không biết nghĩ tới cái gì, giãy giụa muốn xuống giường.
Nhưng hắn hôn mê quá lâu, cả người chẳng có sức, suýt nữa ngã khỏi giường, Chu Phụ Tuyết luống cuống tay chân đỡ hắn lại, nói: "Sư huynh, huynh tính làm gì?"
Đôi mắt Minh Chúc không có tinh thần, ngây ngẩn nhìn hắn, thầm thì: "Huynh phải đi tìm Hồng Xuyên."
Chu Phụ Tuyết sững sờ, sắc mặt có chút xấu đi.
Minh Chúc chẳng hay đến, nắm tay áo hắn lắc lắc, van nài: "Hồng Xuyên… Hồng Xuyên ở vách Tế Nhật, đệ ấy bị thương rồi."
Chu Phụ Tuyết đè bờ vai đang vùng vẫy của hắn, đôi mắt lộ vẻ đau đớn, tàn nhẫn nói: "Sư huynh, Thất sư huynh đã chết rồi."
Minh Chúc ngây người, cánh tay nắm Chu Phụ Tuyết của hắn chán chường buông thõng xuống, ngơ ngác hỏi: "Chết rồi ư?"
"Phải."
Minh Chúc ngẩn ngơ "ồ" một tiếng, cứng đờ ở đấy, mắt cũng không chớp nữa.
Chu Phụ Tuyết thử đưa tay ôm lấy hắn, thấy người không còn phản kháng như trước, cánh tay mới hơi dùng sức, ôm trọn người hắn vào, chở che trong lòng.
Lục Thanh Không nghe tiếng động, vội vã đẩy cửa vào, nhìn thấy tình cảnh này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498096/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.