Khẩu thị tâm phi: Lời nói và suy nghĩ không khớp nhau, nghĩ một đằng lại nói một nẻo.
Con ngươi của Chu Phụ Tuyết co lại, kế đó y là thả nhẹ hơi thở.
Y đi chầm chậm về hướng chiếc đuôi rắn thu vào, còn chưa đi được hai bước, âm thanh xé không đột ngột truyền đến. Chu Phụ Tuyết chỉ kịp đưa tay thì bị thứ gì hung tợn đánh mạnh vào eo, cả người bị đánh thẳng vào giá sách.
Trúc giản, thư tịch trên giá sách đổ xuống ào ào. Chu Phụ Tuyết cũng loạng mấy bước mới đứng vững, eo bị trúng đòn đau nhức dữ dội.
Chu Phụ Tuyết không dám cử động nữa, sợ làm hắn nóng nảy hơn, y lờ mờ nhìn ra trạng thái của Minh Chúc không đúng, càng thêm cẩn thận.
Quanh mình là tiếng sột soạt như có thứ gì từ từ bò tới.
Chu Phụ Tuyết đợi một khắc, cảm thấy hơi thở khiến người ta tim đập nhanh xung quanh thu lại dần mới thử mở miệng thăm dò: "Sư huynh?"
Tiếng sột soạt bỗng im bặt.
Chu Phụ Tuyết kiên nhẫn đợi một lát mới nghe thấy âm thanh vang lên từ trong góc.
"Thập… Tam?"
Trong góc dần hiện lên đôi mắt lóe ánh vàng rực, trong bóng tối càng hiện lên vẻ quỷ dị.
Nhưng Chu Phụ Tuyết không bị dọa, y hít nhẹ vào, ra sức buông nhẹ giọng nói như sợ dọa Minh Chúc: "Là ta."
Con mắt vàng rực hơi chớp chớp, kế đó Minh Chúc bỗng thét lên: "Ra ngoài!"
Chu Phụ Tuyết: "Sư huynh!"
"Đệ ra ngoài!!!"
Có thể cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498050/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.