Minh Chúc rửa đến đỏ cả tay, hắn đổi quần áo rồi ở lại phòng Na Liêm. Tới nửa đêm hắn lật người mãi chẳng vào giấc được, đầu óc toàn là tiếng Chu Phụ Tuyết thở dốc bên tai cùng với cảm xúc nóng bỏng khi y phóng thích trong lòng bàn tay mình.
Minh Chúc cảm thấy cứ tiếp tục thế này hắn sẽ điên lên mất.
Na Liêm đang ôm Hề Sở đã hóa thành hình dạng hồ ly ngủ say thì bỗng dưng bị người ta đá cho tỉnh dậy. Hắn mơ màng mở mắt to mắt, quay người sang, ậm ờ kêu: "Bất Húy?"
Hình như Minh Chúc có chút ngại ngùng khó mở lời, khuôn mặt nóng đỏ cả. Hắn ngượng nghịu cả buổi mới nhớ ra tên yêu tu Na Liêm không có giới hạn, nói mấy chuyện này thì không cần đỏ mặt vì hắn làm gì mà hiểu khó xử khó mở lời là cái gì.
Nghĩ như vậy Minh Chúc mới an tâm, hắn ho khan một tiếng, giọng điệu có hơi run: "Chuyện ấy, thật sự dễ chịu lắm à?"
Na Liêm tỉnh ngủ ngay, hắn gối đầu lên cánh tay, cười cười đầy ám muội với Minh Chúc: "Đó là đương nhiên, ngươi muốn thử không?"
Minh Chúc có chút do dự.
Na Liêm nói: "Chậc, ta không hiểu nói loài người các ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì, đã thích thì làm chứ, cứ xoắn xuýt làm hay không làm làm gì, sướng không phải là được rồi à?'
Minh Chúc câm nín: "Ta không như ngươi không biết mắc cỡ."
Na Liêm cười ha ha: "Hay là thử đi? Ta đảm bảo là thoải mái lắm."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498047/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.