Khô mộc phùng xuân: Cây khô gặp mùa xuân thì khôi phục lại sức sống, ý chỉ tình cảnh bế tắc, khó khăn thì tìm thấy được đường sống.
Minh Chúc một mình quay về trong biệt viện nhưng lại chẳng vào phòng mà ngồi luôn xuống dưới gốc cây hải đường.
Lúc này đang là mùa xuân, cánh hoa đỏ tươi nở thành chùm.
Minh Chúc ngồi dưới đất, hắn sờ nhẹ vào chiếc túi hương, bên trong là vụn rỉ sét còn sót lại của Khoa Ngọc.
Lược Nguyệt Lâu đằng trước giữa ban ngày ban mặt lại phát ra ánh sáng lóa mắt, ánh sáng đó giằng co suốt hai canh giờ cuối cùng mới ảm đạm mất đi. Đó là dấu hiệu đèn Trấn Linh hút linh lực của mọi người.
Một cục tròn màu tuyết trắng từ bên cạnh vọt đến ập vào lòng Minh Chúc, nó biến thành hình người. Hề Sở chớp mắt nhìn hắn: "Minh Chúc ca ca."
Năm đó sau khi Hề Sở chết đi, yêu đan được Minh Chúc mang theo bên người nhiều năm, mãi đến khi đến đáy Tế Nhật mới được Na Liêm dùng một nửa tu vi thành công giúp Hề Sở sống lại. Mặc dù quên hết chuyện đời trước nhưng đối với Hề Sở mà nói lại là kết quả tốt nhất.
Minh Chúc nhìn nó, gượng nhấc môi cười.
Hề Sở để tay lên vai Minh Chúc, nó tò mò ngửi ngửi trên người hắn, nói: "Trên người huynh có mùi kỳ ghê."
Minh Chúc chẳng nhúc nhích mặc nó động đậy lung tung trong lòng mình, hắn nhẹ giọng hỏi: "Vậy à?"
Hề Sở nói không ra rốt cuộc tử khí có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498037/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.