Chương trước
Chương sau
'Đại sư huynh. "

Thẩm Tử Ngọc bế quan sau ba năm cũng xuất quan, hắn khác hẳn với khí chất còn niên thiếu năm nào, hiện tại trở thành nam tử trên người luôn có tầng khí chững chạc hơn, ngược lại hắn càng ngày càng đẹp hơn dưới sự đánh giá của Tư Khắc Kỳ.

" Ba năm không gặp thật không ngờ đại sư huynh chỉ có thăng hạng nhan sắc không có giảm nha. "

Bạch Thành Phong cũng chiêm thêm vào đấy mà trêu ghẹo, dù sau thoáng chốc thì hắn cũng đã là nam tử nhị thập tuế rồi.

Được rồi, Trúc Vân đâu? '

" Tiểu sư muội lát nữa mới đến, chắc còn đang cùng Mặc Nghiên sư muội trò chuyện. "

Mặc Nghiên ? "

" Là con gái của trưởng môn đấy, huynh quên rồi à?'

Bạch Thành Phong phẩy nhẹ quạt trong tay mà nói, Thẩm Tử Ngọc chỉ bảo một tiếng " không " hắn cũng câm lặng.

" Là do tiểu sư muội nói buồn chán, trong tông môn làm gì có ai nhỏ tuổi như muội ấy, hơn nữa ở cạnh muội ấy có tiến bộ rất lớn cho sự phát triển của Mặc Nghiên nên trưởng để nữ nhi ở cạnh tiểu sư muội học tập. Chỉ là Mặc Nghiên hay theo sau tiểu sư muội như cái áo bông vậy, luôn như hình với bóng. "

Thẩm Tử Ngọc hơi xoa cổ tay, khoé môi lộ ra nụ cười nhẹ, hắn cũng không nghĩ đến mấy năm không gặp lại có cái đuôi theo phía sau nàng, nhưng hắn lại chợt hơi không vui trong lòng.

' Sư huynh. "

Bóng dáng hai nữ tử ngự kiếm bên trên dần xuất hiện trong tầm mắt, nổi bật nhất là nữ tử thân y phục hồng y xẻ tà từ trên kiếm rời khỏi mà rơi xuống chỗ đám người họ, Thẩm Tử Ngọc ngước nhìn hắn vốn nên tránh lại không biết vì sao phản xạ đưa tay ra đỡ lấy. Nữ tử thân hồng y kia hai tay cũng vừa nhu thuận thế choàng qua cổ Thẩm Tử Ngọc, để hắn đỡ lấy nàng.

'Đại sư huynh. "

Nữ tử hồng y trong lòng hắn ngược khuôn mặt trái xoan trông cân đối, trên đỉnh đầu có ấn kí tựa cánh sen cùng hoa bỉ ngạn hoà lại, môi nhỏ được điểm trang một lớp son môi, trên người nàng cũng toả ra hương thơm dịu nhẹ, có chút xứng với câu " mỹ nhược tiên thiên.

Thẩm Tử Ngọc hơi ngây người sau lại kéo hai tay Hoa Trúc Vân xuống khỏi vai cũng đẩy nàng ra, Trầm Hạo Nhiên đỡ lấy Hoa Trúc Vân, còn Hoa Trúc Vân mở to mắt nhìn Thẩm Tử Ngọc.

'Đừng tùy ý gọi bậy, ta chỉ có một tiểu sư muội, cô nương cẩn trọng.

Phụt..

" Tử Ngọc sư huynh, huynh thích Tiểu Vân tỷ hả? "

Mặc Nghiên, con gái tông chủ, nàng khoác trên người thân y phục thanh y giống kiểu Trúc Vân ngày trước, phần váy dài dưới đầu gối, tay áo ôm sát lấy cánh tay được buộc bởi dây tuyến sắc lam, tóc buộc thành đuôi cao nửa, nửa thả, nàng khuôn nhan dậy thì cũng là " một hai mĩ mạo như hoa " cùng Hoa Trúc Vân, chỉ là tính cách có phần cá tính hơn.

Mặc Nghiên khoanh tay đứng phía sau Hoa Trúc Vân nhìn về phía Thẩm Tử Ngọc mà nhận xét, những người khác đều im lặng vì chuyện này bọn họ sớm đã biết từ lâu.

' Ta.. Không có."



Huynh thích ta à?

Thẩm Tử Ngọc trả lời dứt câu, nhìn qua Hoa Trúc Vân lại xoay mặt đi im lặng lúc lâu.

' Ta không thích cô.. Ta có người mình thích trong lòng rồi..

Ai thế?

Thẩm Tử Ngọc không nói gì, Hoa Trúc Vân nhìn thanh kiếm hắn cái tua rua kia phất phiu trong gió mà dậm chân nói với Bạch Thành Phong cùng những người khác.

" Rõ ràng huynh ấy có thích muội đâu.

'Tiểu sư muội bình tĩnh.

' Tường Nhi muội bình tĩnh.

Thẩm Tử Ngọc quay đầu, nhìn nữ tử dáng người ba vòng rõ ràng hơi lờ đi, đến khi nhìn thấy thanh kiếm tua rua bên trên có một toà sen hồng hắn mới phản ứng lại.

Bạch Thành Phong cười trộm khi quan sát biểu cảm đại sư huynh hắn nhịn không được mà bất cười thành tiếng.

Ha ha ha ha ha, đại sư huynh không nhận ra tiểu sư muội của chúng ta.. "

HẢ?"

Đám người quay lại nhìn Thẩm Tử Ngọc, hắn không đối mặt mà quay mặt đi, tay siết chặt thanh kiếm trong tay, đến nó còn muốn phản kháng vùng vẫy.

Cũng đúng thôi, đại sư huynh tuy bế quan ba năm, nhưng hai năm trước cũng đâu gặp tiểu sư muội đâu, nhận không ra cũng là điều bình thường, huống hồ tiểu sư muội nhà chúng ta lớn lên lại xinh đẹp như vậy còn gì. "

Hắn bị nói trúng tim đen cũng không nói gì nữa, im lặng đứng đó, Hoa Trúc Vân ôm lấy cánh tay hắn như lúc nhỏ nhưng nàng chạm tay hắn cái ôm tay ma sát cùng đôi đào khiến hắn nuốt thầm một ngụm khí lạnh khế tách tay nàng ra.

Muội.. "

Hắn nhìn lại y phục Hoa Trúc Vân hôm nay mặc, váy xẻ tà đến trên đùi, phần áo là loại ôm dưới ngực còn xẻ ngang tà như cánh hoa sen đang nâng đỡ ngọc châu, tai Thẩm Tử Ngọc ửng đỏ lên khuôn mặt vẫn không tỏ ra được thái độ gì.

" Sao không nói nữa rồi? "

Không.. Thay bộ khác được sao?"

" Vì sao? "

Thẩm Tử Ngọc không nói, Hoa Trúc Vân càng hỏi, dù sao hôm nay là ngày nàng lễ cập kê nên trở về nhà mà, bộ y phục này thì có gì không được.



'Đại sư huynh ghen rồi. "

Tiếng lí nhí âm thầm bàn tán Thẩm Tử Ngọc hít một ngụm khí lạnh bế lấy Hoa Trúc Vân lên tay ngự trên Lạc Phong kiếm rời đi hướng về Hoa Phủ.

" Ấy, đại sư huynh đợi bọn đệ. "

Này, huynh nói xem Tử Ngọc sư huynh thích Tiểu Vân tỷ ư? "

" Ta thấy vậy, từ năm năm trước đã có tình ý rồi. '

" Ra là vậy. " Mặc Nghiên khoanh tay nhìn về phía Vu Trạch Viễn lại không nói gì, hắn cũng nhìn lại nàng.

"Mặt ta dính gì? "

Không có, huynh đẹp trai nên ta nhìn thôi. '

Vu Trạch Viễn đến cạn lời với nàng, ở cạnh nhau 5 năm, ngoài việc đi theo tiểu sư muội nhà hắn thì tiểu cô nương này cũng hay thích gây rắc rối cùng hắn, không kiếm chuyện mắng nhau cũng là đánh nhau, đã thế nàng ta gây chuyện xong thì đi mách lại biến nàng ta thành nạn nhân.

" Sao thế? Huynh có ý kiến gì với ta ư?"

Vu Trạch Viễn nhíu mày một cái cũng không nói gì, vỗ đầu nàng một cái rồi nhanh chóng ngự kiếm tăng tốc rời đi.

" VU TRẠCH VIỄN, ĐỨNG LẠI!!! "

" Tới nữa à? '

Mặc Nghiên đuổi theo sát phía sau, mấy người sư huynh đệ còn lại nhìn nhau như ngán ngẩm chuyện này.

' 2 người bọn họ.."

Tiểu Nghiên thích ngũ sư huynh. "

Hoa Trúc Vân nằm trong vòng tay Thẩm Tử Ngọc khẽ đung đưa hai chân hắn khẽ nhíu mày, hắn không nhìn xuống nàng chỉ có thể nhìn thẳng phía trước hoặc nhìn lên bên trên, có chút điềm tĩnh mà hỏi.

'Vậy, muội thích ai. "

'Đại sư huynh. "

Thẩm Tử Ngọc khẽ nhếch mép nở nụ cười, Hoa Trúc Vân để ý thấy nàng hơi ngạc nhiên không thấy hắn phản ứng, dù sau ở cạnh nhau lâu cũng nảy sinh tình cảm, hơn nữa hắn cũng hay trêu ghẹo nàng nhưng chưa từng làm gì quá đáng, những lúc nàng cần vẫn xuất hiện bên cạnh nàng.

"Hứ."

Thẩm Tử Ngọc không nói gì, nhưng trong lòng hắn có chút gợn sóng, hắn để Hoa Trúc Vân đứng lên kiếm đứng bên cạnh hắn, khuôn mặt cũng hơi trầm xuống hẳn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.