Chương trước
Chương sau
"..."

Thẩm Tuyết nhìn danh sách những thứ Hoa Trúc Vân gửi về mà trầm ngâm, Hoa Thúc Minh cùng Hoa Tư Việt lại đang nhìn nàng chăm chú. ()

" Mẫu thân, người đọc được 1 canh giờ rồi đấy. "

"Hả?" Thẩm Tuyết lúc này mới phản ứng mà hả một tiếng, lại đặt quyển trục xuống bàn, nàng hơi trầm tư lúc nữa, Hoa Tư Việt lấy quyến trục liền khẽ cười.

" Những việc này để con lo cho. "

" Được, vậy nhờ con. "

"Sao con cảm thấy mẫu thân chờ mỗi câu này của con vậy?" (D

" Nào có nào có. "

Thẩm Tuyết dưới ánh mắt nghi ngờ của Hoa Tư Việt cười cho qua chuyện, nàng phẩy nhẹ tay, lại thấy bên ngoài gia nhân đang vội vã chạy vào báo.

" Lão gia, phu nhân, đại công tử, bên ngoài xảy ra chuyện rồi."

"Từ từ nói. "

Hạ nhân trên trán đầy mổ hôi, báo rằng bên ngoài đã xuất hiện một số chuyện quỷ dị, phát hiện ra hai xác nữ tử, đều không mặc y phục, hơn nữa sắc mặt còn tím tái, một người trong đó trên cơ thế khô lại tựa như không còn một chút máu nào trên người cả.

" Cái gì. "

" Hơn nữa nghe quan sai thông báo, mấy hôm nay đã mất tích năm người đàn ông trai tráng độ tuổi từ 20 đến 25 rồi ạ. "-

Thẩm Tuyết nhanh chóng đứng dậy chạy ra ngoài, Hoa Thúc Minh cùng Hoa Tư Việt cũng nhanh chóng đứng dậy chạy theo Thẩm Tuyết.

" Mau giải tán. "

Thẩm Tuyết vừa đến người dân đều lùi sang hai bên để nàng tiến lên, Thẩm Tuyết bước đến chỗ thi thể, hai thi thể không chút y phục được xếp chồng lên nhau ngay góc tường, một người trên người tím tái tựa như sau khi chết mới bị rút máu khiến cơ thể tím lại, một người cơ thể nhợt nhạt hẳn đi, dường như đã bị rút hết máu. 2°

" Mau giải tán hiện trường, đem người về Hình Bộ. "

Sau khi Hoa Tư Việt ra lệnh, hắn cũng lấy ra lệnh bài ngự ban hoàng đế, Thẩm Tuyết rời đi cùng Hoa Thúc Minh, hắn cũng ngay sau đí rời đi.

" Mẫu thân. "

" Chuyện lần này nhất định lại liên quan đến quỷ tộc, đã 10 năm ước hẹn rồi, bọn chúng lần này dám nghênh ngang, ngay cả kinh thành cũng đã xuất hiện, nhất định bên phía biên cương cùng những vùng khác cũng đã xuất hiện, con mau dùng pháo lệnh lấy tình hình những nói khác cho ta. "

Hoa Tư Việt trong lúc nghe chỉ chú ý đến việc biên cương cũng xuất hiện, nếu là những phía khác sẽ không đáng kể, nhưng nếu phía Bắc xuất hiện chắc chắn sẽ xảy ra đại loạn.

Hoa Thúc Minh nhanh chóng khoác quan phục vào cung diện thánh, Thẩm Tuyết thay y phục đến Hình Bộ nghiệm thi thi thể, Hoa Tư Việt trở về Sát Thiên lâu thám thính tình hình từ các nơi. C°



"Các chủ, đã hỏi rồi, điều tra được tổng cộng 7 nơi xuất hiện tình trạng này. "

Hoa Tư Việt hơi cau mày, 7 nơi là quá nhiều, nhưng khi hắn nghe tin biên cương phía bắc đột ngọt xuất hiện một vạn quân quỷ tốc thì kinh hãi.

"Mau, vào cung, phái một nhóm người chi viện cho phía Bắc trước, lập tức xuất phát, đem theo đan dược cùng những dược liệu trị thương. "

Hoa Tư Việt hắn gấp rút vào cung, đi thẳng vào điện Thiên Vũ bẩm báo lại tình hình, điều đi hơn nửa người của

Long Ánh, Hoa Tư Việt trong lòng trở nên lo lắng hơn, nếu điều đi hơn nửa vậy kinh thành sẽ thế nào? Đây có khi nào là kế sách khác của quỷ tộc hay không?

"Tập hợp."

Tất cả đỉnh Trường Phong Hoa Trúc Vân ngồi bật dậy ngự kiếm đến đỉnh Nguyệt Lai, thấy sư tôn đang bế quan đang đứng tại nơi đó chờ họ, cả nhóm người lập tức tiến đến.

"Sư tôn. "

" Lần này, các con xuống núi đi. "

Trường Nguyệt ánh mắt thâm sâu nhìn Hoa Trúc Vân, lại thở dài, muốn đưa cho nàng một thanh kiếm lại thấy thanh kiếm trong tay Hoa Trúc Vân mà kinh ngạc.

" Bích Hoa Kiếm, làm sao con có được? "

" Nó à, là sư tôn của huynh trưởng tặng con, nhưng nó không dùng được đâu sư tôn, lão ấy nói nó bị kiếm khuyết chỉ lad tàn mảnh không thể làm kiếm bản mệnh, chỉ có thể dùng để ngự kiếm hoặc bảo vệ mạng con một lần thôi.

"

" Hắn tên gì?"

Thấy dáng vẻ gấp gáp của sư tôn, dường như có ý muốn cầm kiếm Hoa Trúc Vân đưa kiếm hai tay đưa đến phía

Trường Nguyệt " là Lục Sử ạ. "

"... Tên khốn khiếp hắn."

Nói rồi sư tôn lại lấy ra một thanh liếm khác, thanh kiếm này không có đầu, chỉ có lưỡi kiếm, trên lưỡi kiếm được bao lấy bởi những sợi đỏ rắn chắc nhìn tựa như gai nhọn.

Chỉ thấy Trường Nguyệt để hai thanh kiếm lơ lửng trên không, lại vận linh lực đem cả hai thanh kiếm ép lại thân một, mất một lúc sau một âm thanh lớn nổ ra, một làn khói trắng bao lâu xung quanh.

"Khụ, khụ, mùi khó ngửi quá. "

"Sư tôn người không sao chứ?"

" Không sao. "



Trường Nguyệt tay cầm một thanh kiếm trên tay, đầu kiểm làm bằng ngọc bích được thay thế băng băng ngọc, đỉnh đầu còn có một hình tựa hình hoa tuyết, thân kiếm nhìn qua tựa hơi mềm mỏng, lại có những đường được khắc tinh xảo như cánh hoa.

"Tay" Hoa Trúc Vân Tư Khắc Kỳ nắm lấy tay nàng đưa ra, Trường Nguyệt rạch một vết nhỏ dùng máu nàng nhỏ xuống thanh kiếm trong tay, một ánh sáng vàng sáng lên chói mắt rồi vụt tắt.

" Sau này nó là kiếm bản mệnh của con, khốn khiếp kiếm đứng hàng đầu trong thập kiếm của giới hắn lại bảo tàn phẩm, chỉ có mình hắn. "

Hoa Trúc Vân nhận lấy kiếm nhưng vẫn chưa hiểu được chuyện gì, Trường Nguyệt dường như định nói gì chỉ thấy đồ đệ mình đang từ tốn thắt vào đầu kiếm một tua rua điểm nhấn là đóá hắc liên, bên trên một hình thù không rõ là gì, Trường Nguyệt dậm chân.

" Đến cả tua kiếm cũng chuẩn bị rồi, chắc lão ta không phải đến vỏ kiếm cũng chuẩn bị sẵn rồi chứ. "

"...."

Chỉ thấy Hoa Trúc Vân vẫn bình tĩnh lấy ra một vỏ kiếm màu xanh trắng bên trên còn có sắc hoa trắng xanh cùng một sợi tơ đỏ, đặt kiếm vào, Trường Nguyệt một cái phẩy tay làm vỡ đỉnh núi phía sau.

"Hừ, được rồi, các con xuống núi đi, tiểu Trúc Vân cũng đã trúc cơ rồi, tìm cơ duyên đột phá đi. "

" Hả? Sao gấp vậy ạ? Con định khi nào nắm chắc mới thăng cấp cơ. "

"Con ép tu vi đã gần hai tháng rồi, còn không sợ thiên đạo đánh con thành gà hầm à?"

Hoa Trúc Vân nghe đến đây liền im miệng, lần đấy nàng luyện khí nhất quyết không độ trúc cơ đã bị thiên đạo tặng cho hai tia sét khiến nàng suýt chút đã không thể làm người.

Thấm Tử Ngọc im lặng nhìn kiếm của Hoa Trúc Vân mãi không nói lời nào.

"Đừng nhìn nữa kiếm của con là một cặp đấy."

"..."

Thẩm Tử Ngọc xem như không nghe thấy.

" Lần này bảo tụi con xuống núi gấp có chuyện gì sao. "

" Con còn học được chiêu giả điếc của tiểu lục rồi đúng không? "

Thấm Tử Ngọc quay mặt đi tựa như lời sư tôn hắn nói đúng. Bạch Thành Phong ánh mắt lộ rõ vẻ phán xét nội đâm điên cuồng gào lên " có thể bỏ qua ta đi có được hay không? Ta có phải bia đỡ đạn đâu sao lấy ta ra bắn quài vậy? "

" Nhân giới xảy ra chuyện gì thì con.. "

Thấm Tử Ngọc sắt mặt biến đổi, ánh mắt trầm xuống, Trường Nguyệt thở dài, đưa cho hắn một lọ đan dược, vỗ vào vai hắn.

" Chăm sóc tốt tiểu sư muội con, cũng.. ài.. "

Thấm Tử Ngọc biết sư tôn muốn nói gì, hắn chỉ nở nụ cười nhưng ai nhìn cũng thấy rõ sự chua sót, cất vào giới chỉ lọ đan dược hắn chậm bước rời đi, Trường Nguyệt cũng thở dài dặn dò những đệ tử còn lại.

Thẩm Tử Ngọc ánh mắt nhìn lên mặt trời đang le loi hắn trong lòng không muốn thảm kịch 10 năm trước lần nữa tái diễn, nhưng, tay hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt trở nên kiên định lại sắt bén như lưỡi kiếm, khoé môi nhếch lên nụ cười, lần này hẳn nhất định sẽ bảo vệ được người bên cạnh hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.