Chương trước
Chương sau
" Đại sư huynh. .bỏ tay muội ra đi.. "

Trưởng môn cùng Trường Lưu Khanh nhìn thấy một màn cảnh này cũng kinh hãi, đỉnh Trường Tâm sớm đã nghe nói toàn bộ đều là quái vật, không ngờ tới cả tiểu sư muội tư chất thấp nhất lúc đầu nhập môn hiện tại lại có thể đánh cả kim đan trung kì, 2 người bọn họ nhìn nhau lộ rõ vẻ kinh hãi cùng dè chừng trong ánh mắt.

"..."

Thẩm Tử Ngọc không buông tay, mà xoay nàng về phía Dạ Minh, Dạ Minh cũng ngay lập tức ôm lấy Hoa Trúc Vân lên lùi lại phía sau, không ngừng vỗ lưng lại kể hết mọi chuyện cho nàng nghe, Hoa Trúc Vân tuy không muốn tiếp tục đánh nhau nhưng khoé mắt ửng đỏ lên.

" Hoa Trúc Vân, là ngươi, ngươi là người nhà của người hại cô mẫu ta, ta bắt ngươi phải đền mạng "

Lộ Ngọc Bích dùng kiếm lao lên tiến đến chỗ Hoa Trúc Vân, nàng ta vừa qua nửa mặt Thẩm Tử Ngọc, hắn khuôn mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt băng lãnh ấy tựa như muốn diệt cả một đại thống, hắn một cái phẩy tay đem Lộ Ngọc Bích đánh bay đập mạnh vào cột trượt xuống, máu từ khoé miệng nàng ta cũng trào ra, Thẩm Tử Ngọc tay không dùng linh lực bao lấy cô ta nâng lên không trung, chỉ thấy hắn kéo cô đến gần tay trên cổ Lộ Ngọc Bích lộ rõ gân tay không chút lưu tình muốn bẻ gảy cổ nàng ta.

"Có lẽ cô quên mất lời ta nói rồi. "

"Tử.. Tử Ngọc. .ta.. "

"Tử Ngọc, ta cho nàng ta một mạng đi. "

"Đại sư huynh..bỏ nàng ta ra đi, nợ của nàng ta sau này muội tự mình đích thân đòi lại. "

Thẩm Tử Ngọc nhìn lấy hai bậc trưởng bối đang cầu xin cho Lộ Ngọc Bích, tiểu sư muội hắn cũng lên tiếng, hắn cũng muốn giết nàng ta nhưng nếu thanh thiên bạch nhật như này e sẽ để bọn họ nắm được thóp mà tấn công

Trường Tâm đỉnh phong.

" Vậy được, tiểu sư muội ta đã nói vậy rồi, ta không tính toán nữa, nhưng đồ đệ của tam trưởng lão, e là cần vật để trao đối, ta muốn mảnh ngọc hộ mệnh cấp huyền trên thắt lưng của tam trưởng lão đổi mạng nàng ta. "

Thẩm Tử Ngọc hơi nhướng mày, khoé môi hơi nhếch lên lộ rõ vẻ cao ngạo, Lạc Phong Kiếm phía sau cũng không biết từ lúc nào đã chỉa mũi kiếm hướng về phía Trường Lưu Khanh như chống lưng cho chủ nhân.

"Được."

Trường Lưu Khanh tháo ngọc bội trên thắt lưng ném về phía Thẩm Tử Ngọc, Thẩm Tử Ngọc nhận được sao đó tùy tiện vứt Lộ Ngọc Bích xuống nền, Lạc Phong phía sau khẽ nhếch mũi kiếm lên xuống hai lần tựa ý đang biểu lộ chống lưng cho Thẩm Tử Ngọc.

Chỉ biết nó là trong thập đại danh kiếm, nhưng nó đứng thứ mấy thì chẳng ai biết được, nhưng thực lực của nó đền trưởng môn cũng phải kiêng dè, Trường Lưu Khanh đỡ Lộ Ngọc Bích đứng dậy cũng xin rời đi ngay sau đó

Ngọc bội hình một con hắc long đang ngậm một đóá hắc hoa, Thẩm Tử Ngọc bước đến đeo vào thắt lưng Hoa Trúc Vân, lại nhìn sang trưởng môn khiến trưởng môn hắn một cái kinh hãi.

"Sư thúc, con có việc đi trước, khi nào thái tử rời đi phiền người trông tiểu sư muội, tối con sẽ đến đưa muội ấy về.



"

" Đại sư huynh đi đâu vậy ạ. "

Thẩm Tử Ngọc không nói gì, hắn nhìn ngọc bội trên người nàng, dùng tay nàng đầu ngón tay cắt một đường nhỏ, nhỏ máu nhận chủ cùng ngọc bội, xong hết liền như làn khói mà biến mất.

"Mời thái tử vào trong điện ngồi. "

" Đi, ta đem cho muội rất nhiều đồ ăn. "

" Dạ Minh ca ca là tốt nhất. "

Hoa Trúc Vân ôm lấy cổ Dạ Minh mà dụi, khuôn mặt cũng không có bí xị như vừa nãy, nàng cũng trở lại dáng vẻ đáng yêu, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu.

" Có mấy món đồ ăn là nghĩa mẫu chuẩn bị, những bánh kẹo khác là ta lấy trong cung cùng với mua trên đường đến đây, muội xem mau thử xem. "

"Dạ vâng "

Hoa Trúc Vân vui vẻ cầm đũa không ngừng gắp thức ăn, cũng sắp tròn năm nàng chưa về, chưa nếm lại mẫu thân nấu thức ăn cho nàng rất lâu, Dạ Minh chỉ ở bên cạnh nhìn Hoa Trúc Vân dùng bữa, đưa nước cho nàng, lại đem ra mấy hộp tinh xảo, bên trong toàn bộ đều là y phục trang sức cho nữ nhi, chưa nói đến những kì trân dị bảo giúp đỡ cho tu luyện, cả linh thạch tất cả đều là vô số.

"Đều cho muội hết á? .Huynh giàu như vậy từ bao giờ?"

" E hèm..của phụ hoàng ta. Tất cả những thứ khác đều là ta, trừ mấy cái liên quan đến tu luyện với linh thạch, người cùng Tư Việt chuẩn bị rồi chia ra cho muội cùng A Thanh. "

"Sao nhắc đến huynh trưởng của muội là huynh cứ đỏ mặt vậy, huynh chắc không phải.. thích huynh trưởng muội chứ? "

Trưởng môn ngồi như không có hiện hữu trước mặt bọn họ, nghe được chuyện gì kinh động cũng không dám một chút hó hé, hắn rất rõ cái tính cách hoàng đường, tùy tiện của thái tử, nếu khiến hắn không vừa mắt dù có là trưởng môn của một môn phái đứng đầu lớn hắn cũng sẽ cho người khử mất.

" Không có, không có trẻ con không được nói linh tinh, chỉ là hôm nay cơ thể ta không khoẻ, hơn nữa đi đường lâu có chút mệt nên mặt hơi đỏ thôi. "

Hoa Trúc Vân gắp một gắp đậu đũa đặt vào trong miệng nhỏ, ánh mắt to tròn ấy quan sát Dạ Minh lại khó hiểu, rõ ràng là hễ nhắc đến huynh trưởng nàng là hắn lại đỏ mặt mà.

"Mà, muội với người vừa rồi là quan hệ gì thế? "

"Ai? Nam nhân áo trắng hồi nãy á? Huynh ấy là đại sư huynh của muội, tên Thẩm Tử Ngọc. "

Dạ Minh lúc này gật gật đầu, Hoa Trúc Vân hỏi hắn cũng không đáp lời mà đánh trống lãng, tuy nói Thẩm Tử Ngọc hắn lạnh nhạt nhưng đối với Hoa Trúc Vân rất ấm áp nên Dạ Minh hắn cũng âm thầm sẽ điều tra.



" Huynh ăn không?"

"Ta không, muội ăn đi, ta muốn ăn thì chạy đến nhà muội làm nũng với nghĩa mẫu thôi, ai như muội đâu mà hỏi. "

"...."

" Huynh cố ý đến đây để chọc tức muội có đúng không. "

Dạ Minh lúc này thấy Hoa Trúc Vân hơi giận, nàng động tác gắp thức ăn cũng trở nên thô bạo, đôi mắt vẫn luôn nhìn vào hắn trong veo.

" Ta không có, xin lỗi xin lỗi, muội mau ăn đi, ta sẽ tranh thủ thời gian để đem đồ ăn đến cho muội thường xuyên hơn. "

" Vậy thì không được, ăn nhiều muội sẽ béo không cao lên được, hơn nữa huynh cứ đi đi lại lại rất cực, muội cũng

can tu luyen nนa. "

Dạ Minh nghe nàng nói cái gì cũng gật đầu cho qua, hắn sợ tiểu tổ tông này lại nổi giận.

Mãi đến xế chiều Dạ Minh hắn mới không nỡ mà ra về, trước đó hắn còn tặng nàng một mặt dây chuyền mỏng có một mặt hình con rồng nhỏ ôm long châu, nói là sau này nếu gặp người triều đình làm khó có thể lấy nó để chống

lung.

"Trưởng môn sư thúc. "

" Hả! "

Mặc Thanh hắn giật mình khi nghe Hoa Trúc Vân gọi, Hoa Trúc Vân thấy sư thúc phản ứng như vậy liền nghệch mặt ra.

" Suthic so con a?"

" Không có, không có."

Mặc Thanh hắn nhanh chóng xua tay phủ nhận, chỉ thấy Hoa Trúc Vân trong giới chỉ lấy ra 5 viên linh thạch đặc phẩm, cùng với một túi thơm hoa nhài, một vài trâm vài tóc và trang sức của nữ tử đưa cho Mặc Thanh.

"Quà gặp mặt tặng sư thúc, nghe nói sư thúc có nữ nhi, khi nào có thời gian cho con chơi với tỷ ấy với nhé. "

Mặc Thanh nghe đến đây mới thở ra một hơi nhận lấy, cũng tặng lại cho Hoa Trúc Vân một viên đan dược, hắn chăm nàng đến tận gần khuya, nàng nằm trên ghế trưởng môn, đầu gối lên đầu gối Mặc Thanh ngủ được khoảng một canh giờ Thẩm Tử Ngọc đến đưa nàng trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.