" này đại sư huynh, trả tiểu sư muội cho bọn đệ đi. "
" ... "
Thẩm Tử Ngọc ném Hoa Trúc Vân xuống chỗ Bạch Thành Phong khiến hắn tức đến không làm gì được, Bạch Thành Phong đỡ được Hoa Trúc Vân trong lòng, để nàng đứng dậy lại kiểm tra xem có bị thương không mới thôi.
Bạch Thành Phong nhìn lên Thẩm Tử Ngọc nhưng hắn sớm đã không thấy bóng dáng đâu.
" Được rồi, mặc huynh ấy. "
" ... Muội.. Tên gì nhỉ ? "
Hoa Trúc Vân nhìn cả đám bọn họ bằng nửa ánh mắt, tay chống lên eo lộ rõ sự bất mãn, cướp nàng về cho bằng được vậy mà bây giờ mới nhớ đến hỏi tên nàng.
" Hừ. "
" Ây tiểu sư muội, xin lỗi muội, lỗi bọn ta sơ suất. "
Hoa Trúc Vân ngẩng đầu lên nhìn, một giọng nói trong trẻo dịu dàng đang bước đến gần nàng, trên tay còn có một xâu kẹo hồ lô, hắn quỳ một chân xuống đưa kẹo hồ lô cho nàng nở nụ cười dịu dàng.
" Tặng muội, coi như quà tạ lỗi được không? "
" Muội muốn 5 cây nữa. "
Hồ Phi Vũ lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc, sau liền đỏ mặt đứng dậy, mấy người khác cũng ánh mắt hơi lãng tránh không dám nhìn vào nàng.
" Không có linh thạch. "
" CÁI GÌ? "
Hoa Trúc Vân mở to mắt hét lớn một tiếng, không có linh thạch? Sao lại không có? không có cái gì luôn? Nàng nhớ đây còn là đỉnh phong đứng đầu trong tông môn mà? Gạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-muon-cuoi-ta/3648673/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.