“Trường Sinh, ngươi phải cẩn thận quê nhà, cần phải cực kỳ cẩn thận, nơi mà ngươi đến sẽ biết tất cả từ trước đến nay của ngươi, điều này đại biểu rằng từ góc độ nào đó ngươi đã không còn chỗ giấu thân. Con người có thể dùng trưởng thành và thay đổi để che giấu sự thật nào đó, nhưng quá khứ là sự thật đã định. Mọi người nhớ kỹ ngươi của trước kia nên ngươi không thể nào gian lận về mặt này. Cho nên kiến nghị ta cho ngươi là, đi rồi thì mãi mãi đừng đến gần địa phương này nữa. Cho đến khi… qua thời gian đủ dài, không còn một ai nhớ rõ ngươi tồn tại.”
Hạ Trường Sinh, Lâm Kiến, Đường Trĩ và Cố Phương cưỡi ngựa, đi đến cửa thành Cù Châu.
Hạ Trường Sinh đột nhiên vươn tay kéo cương ngựa, chân đá một cái, ngựa đã quay đầu chuyển hướng.
“Đại sư huynh, huynh sao thế hả? Huynh muốn đi đâu?” Đường Trĩ ở phía sau lập tức ngăn Hạ Trường Sinh lại: “Không phải chúng ta đã nói phải mau chóng chạy đến luận đàn Vạn Pháp sao?”
“Ừm, đúng vậy, nhưng ta cảm thấy đi con đường này không quá tốt.” Hạ Trường Sinh vội vàng tìm bừa một cái cớ.
“Huynh nói gì thế hả?” Đường Trĩ bất đắc dĩ, có đôi khi đến cả hắn ta cũng không đỡ nổi sự tùy hứng của Hạ Trường Sinh: “Con đường này rất dễ đi, hơn nữa chúng ta cũng cần bổ sung vật tư, cần phải vào thành. Quan trọng nhất chính là, nếu không vào Cù Châu, chúng ta phải đi đường vòng rất là xa, khả năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/3722289/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.