Sương trắng vẫn che kín làm cho người ta không nhìn rõ con đường phía trước.
Cố Phương chú ý đội ngũ, Đường Trĩ kéo hồ ly biến về nguyên hình nửa chết nửa sống, mà Lâm Kiến thì cõng Hạ Trường Sinh. Chân Hạ Trường Sinh đong đưa giữa không trung, hai tay ôm cổ Lâm Kiến.
Lúc này, bốn người ở đây đều chưa gặp phải thử thách lớn nào trong đời hay tạo ra bất kỳ thay đổi nào, họ chỉ đang đi trên đường mà thôi.
Dù trời có tối đến đâu, dù gió có gào thét thế nào thì mây đen vẫn tụ lại, đe dọa sẽ có bão.
Khi tiếng sấm vang lên, Lâm Kiến phát hiện bàn tay đang ôm hờ cổ mình đột nhiên siết chặt hơn, Hạ Trường Sinh vùi đầu sâu hơn vào lưng Lâm Kiến, dường như muốn trốn tránh điều gì đó.
Lâm Kiến hơi tò mò quay đầu nhìn Hạ Trường Sinh.
Dường như Hạ Trường Sinh còn duy trì tư thế giống vậy, ngoan ngoãn đợi chờ.
Lâm Kiến cảm nhận được sự sợ hãi trong nháy mắt đó giống như chỉ là ảo giác.
Hạ Trường Sinh sợ sấm trời mưa sao?
“Chúng ta tách ra mới chỉ sáu năm.” Hạ Trường Sinh đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Hắn đột nhiên nói chuyện dọa Lâm Kiến giật mình.
“Vì sao ngươi lại biến thành dạng này?” Hạ Trường Sinh có rất nhiều điều khó hiểu.
Lâm Kiến nghe được vấn đề của hắn chỉ muốn bật cười. Y thường xuyên cảm thấy Hạ Trường Sinh hiểu rất nhiều điều, lại thường xuyên cảm thấy thứ hắn không hiểu càng nhiều hơn, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/3720691/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.