Người không ở thế gian thì không sợ ma quỷ mà sợ người; người ở thế gian không sợ muôn dân trăm họ mà sợ ma thần.
Lâm Kiến đi vài bước vào rừng kiếm, bỗng nhiên đất bằng nổi âm phong, tiếng kêu của sinh vật không biết tên vọng tới từ rừng sâu.
Bước chân y hơi khựng lại, bừng tỉnh.
Tại sao y phải nghe lời Hạ Trường Sinh như vậy, ngay cả chuyện không hợp với lẽ thường như thế này cũng đồng ý. Y nên cứng rắn một chút, lúc nên phản kháng thì phải dũng cảm phản kháng!
Bởi vì sợ nên tâm lý Lâm Kiến hoạt động phong phú hơn thường ngày nhiều.
Sau khi y tìm cớ xong, lập tức quay đầu chuẩn bị đi về.
Lần xoay đầu này lập tức làm Lâm Kiến choáng váng.
Y chỉ đi một đoạn đường ngắn, dựa theo lẽ thường thì đường lớn vẫn còn ở ngay sau lưng y. Nhưng y quay đầu lại thấy đằng sau đều là cây cối, làm gì còn có đường lui.
“Hạ Trường Sinh!” Lâm Kiến không nhịn được gào thét.
Bình thường không lợi dụng được huynh! Lại ngày nào cũng bị huynh gài!
Lâm Kiến đá mạnh một cái lên tảng đá bên chân.
Sau khi y đá một cái, đột nhiên thấy khó hiểu, vì sao khối đá này nhìn ngay ngắn vậy? Không giống một tảng đá mà giống sừng một loại động vật.
Đất dưới chân Lâm Kiến đột nhiên chấn động, y cảm thấy nguy hiểm nên vội vàng chạy đi.
“Grào!” Một con ma thú lớn đứng dậy.
Thì ra vừa rồi y đứng trên lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/3716848/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.