"Sao Lâm Kiến còn chưa về?" A Nhị nhìn thoáng qua thời gian: "Y đi ra ngoài cũng khá lâu rồi đó."
"Y không chạy đó chứ?" A Ngũ suy đoán.
"Không thể nào đâu." A Nhất phủ định suy đoán của A Ngũ.
"Vậy trên đường gặp chuyện gì sao?" Vạn Điệp vô cùng lo lắng.
Nghe mọi người nói chuyện, cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng buông gương xuống, ngẩng đầu xem tình hình.
"Đại sư huynh, rốt cuộc là tại sao huynh không muốn Lâm Kiến vào Phục Hy viện vậy?" Tam Hoàng nghịch chiếc cốc trong tay, nàng rất tò mò về chuyện này. Rõ ràng Lâm Kiến cực hợp với Phục Hy viện, cũng vô cùng thích hợp với Hạ Trường Sinh, nhưng thái độ trước đó của Hạ Trường Sinh là kháng cự việc Lâm Kiến ở cùng bọn họ.
"Ta không quá kháng cự y." Hạ Trường Sinh đứng lên, nghiêm mặt nói: "Ta chỉ hy vọng bản thân có thể tìm được một người dũng cảm hơn, chính trực hơn, khi cần thiết luôn thẳng tiến không lùi hơn."
"Đại sư huynh..." Tam Hoàng hơi ngượng ngùng: "Rốt cuộc huynh muốn tìm ai..."
"Sai vặt đó." Hạ Trường Sinh nói một cách đương nhiên.
Tam Hoàng đang muốn mở miệng đâm chọc thì thấy Hạ Trường Sinh cầm lấy Không Sơn kiếm đi ra khỏi khách điếm.
"Đại sư huynh, huynh đi đâu đấy?" Mọi người hoảng sợ.
"Các người đều biết Lâm Kiến không phải loại người hơn nửa ngày mà chưa về, cũng cảm thấy y không phải là loại người lâm trận bỏ chạy, nếu đã như vậy, bây giờ y còn ở bên ngoài thì chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/3713478/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.