Lâm Kiến và A Nhị tìm hiểu quanh trấn Đào Tiên, bọn họ hỏi mấy gia đình cũng không nghe nói có người tên Diệp Thu Nguyệt.
Hai người đã đi rất mỏi nên tìm bừa chỗ ngồi xuống.
Nghỉ một lát, cuối cùng Lâm Kiến cũng biết vì sao đi khắp trấn đều nghe được tiếng ca.
Thì ra vì có hai người hát rong đi mãi nghệ dọc trấn. Thật ra họ hát đủ loại, chỉ là bài Kiêm Gia lập lại với tần suất khá cao, cho nên người không nghe kĩ sẽ cảm thấy dường như họ vẫn luôn hát một ca khúc.
Nhìn thấy Lâm Kiến vẫn đang nhìn mình chằm chằm, thiếu nữ cầm tì bà mỉm cười gật đầu ra hiệu với y.
Lâm Kiến thấy thế lập tức quay đầu qua bên khác.
“Thẹn thùng à?” A Nhị lấy khuỷu tay huých Lâm Kiến một cái.
“Không phải, ta sợ nàng ta hiểu lầm ta muốn chọn bài, sau đó bắt ta trả tiền.” A Nhị còn chưa hiểu rõ toàn bộ con người Lâm Kiến.
A Nhị nghe vậy thì nghẹn họng.
Lâm Kiến rất thản nhiên.
Y có ít sự đồng cảm hơn người bình thường, đó là vì y không có chỗ để đồng cảm với người khác. Đều là người yếu thế không dễ dàng gì có thể sống sót, Lâm Kiến biết theo tình huống của mình, lúc y cảm thấy người khác đáng thương là lúc mình gặp nguy hiểm.
Lần trước Lâm Kiến cảm thấy người khác đáng thương.
Chuyện đó cách đây mấy ngày, ở cổng thôn.
Y thấy một người thanh niên ăn mặc lộng lẫy hào hoa vô song.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/3711977/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.