Chương trước
Chương sau
Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến tìm hồi lâu cũng không thấy được người của Phục Hy viện.

Thời gian trôi qua lâu, Hạ Trường Sinh đã hơi mất kiên nhẫn, vì thế móc từ trong ngực ra một thứ, nhìn qua giống như một chiếc pháo tín hiệu.

“Sau khi ta đốt lửa, xung quanh đều sẽ nhìn thấy cái pháo tín hiệu này, ta tin các sư đệ của ta cũng sẽ nhìn thấy, sau đó đến tìm ta.” Vẻ mặt Hạ Trường Sinh đau khổ.

“Có thứ tốt thế này, vì sao không dùng sớm một chút?” Lâm Kiến cảm thấy chân đi đến mỏi nhừ rồi.

“Đây là pháo tín hiệu do sư đệ cùng sư phụ với ta, Đường Trĩ làm ra, đầu óc hắn ta hơi có vấn đề.” Nhớ đến Đường Trĩ, ánh mắt Hạ Trường Sinh tuyệt vọng: “Cho nên ta cảm thấy chắc chắn thả ra không phải pháo tín hiệu bình thường gì.”

Lúc này là ngày hè, Lâm Kiến đã ra một thân mồ hôi, bị mặt trời chiếu đến sắp ngất đi rồi.

“Ồ.” Y nhìn Hạ Trường Sinh tỏ vẻ thật đáng thương.

Y thật sự không thể đi tiếp nữa, mau dùng pháo tín hiệu đi.

Hạ Trường Sinh dùng ống tay áo che mặt, sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, hắn tìm một mảnh đất trống, châm lửa đốt pháo tín hiệu.

Mồi lửa thiêu đốt, pháo hoa xông tận trời.

Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến cùng lo sợ bất an nhìn pháo hoa trên bầu trời.

“Ầm.” Pháo nở ra, trên bầu trời xuất hiện một mũi tên đủ mọi màu sắc còn đang phát ra ánh sáng lập lòe chỉ xuống Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh: “...”

Lâm Kiến: “...”

Hạ Trường Sinh: “Ngươi cảm thấy mất mặt không?”

Lâm Kiến trả lời: “Không biết nói thế nào luôn.”

Bởi vì cái mũi tên lớn này, người xung quanh bị hấp dẫn, tụ lại quan sát. Vì để người nhìn thấy pháo tín hiệu có thể chính xác tìm được vị trí của hắn, Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến hoàn toàn không dám tránh đi. Bọn họ đứng tại chỗ, không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.

Hạ Trường Sinh mở quạt hoàn toàn che cả khuôn mặt của mình.

Lâm Kiến quay mặt về phía Hạ Trường Sinh, lưng hướng về phía mọi người.

Người càng lúc càng nhiều, Hạ Trường Sinh không nhịn được thu quạt lại, ngẩng đầu, hai tay chống nạnh, ra vẻ hung ác nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người đẹp hả? Nhìn nữa ta thu phí đó!”

Hắn không ngẩng đầu còn tốt, vừa ngẩng đầu, mọi người nhìn thấy mặt hắn lại tụ thêm một đám người đến.

“Để ta, để ta.” Đã quen làm sứ giả hộ hoa, Lâm Kiến đứng dậy.

Y vừa ra mặt, trong đám người lập tức có một thiếu nữ mặc váy màu phấn hồng vọt lại đây, bóp mặt y, vui mừng phấn chấn nói: “Đứa bé thật là đáng yêu nha, ngươi đã gia nhập môn phái tu chân nào chưa? Có môn phái vừa mắt chưa? Có tiện nói với ta không hả?”

Lâm Kiến cảm thấy tươi cười của nàng không phải cười khi nhìn thấy thứ đáng yêu, mà là tươi cười khi nhìn thấy một miếng thịt heo béo bở.

Tiếng mở quạt vang lên.

Nghe được âm thanh quen thuộc, thiếu nữ kia giật mình một cái.

Ánh mắt Hạ Trường Sinh nhìn nàng thật âm trầm.

“Đại sư huynh!” Nàng lập tức thu vẻ mặt lại, quỳ một gối.

Tốc độ phản ứng của người này cực nhanh, tư thế quỳ xuống cũng rất chuẩn, khiến Lâm Kiến nhìn đến nghẹn họng trân trối.

“Những người khác đâu?” Hạ Trường Sinh thả cái pháo tín hiệu mất mặt này ra đã được một khoảng thời gian rồi.

“Ở phía sau.”

Nàng vừa dứt lời, rất nhanh từ trong đám người lại liên tục có người nhảy ra.

“Đại sư huynh.”

“Đại sư huynh!”

“Quỷ phiền phức!”

“Đại thiếu gia!”

“Thứ phiền lòng!”

Hạ Trường Sinh cười khẩy một tiếng: “Đừng cho là ta không biết ai đang lén lút mắng ta.”

“Vâng, đại sư huynh!” Trường hợp mười mấy người cùng nhau mở miệng vẫn rất chấn động lòng người.

Lần này, đám người vây xem lại nhiều thêm.

Lâm Kiến cũng thấy hơi ngượng ngùng.

Hạ Trường Sinh mở quạt, che đi nửa dưới khuôn mặt mình.

Rốt cuộc Lâm Kiến cũng hiểu vì sao Hạ Trường Sinh luôn mang theo một cây quạt xếp rồi, nhất định là bình thường bị mất mặt quá nhiều. Nhưng dù cho hắn có che cả khuôn mặt cũng vô dụng, cả người hắn, nhìn từ đầu xuống chân lại xem từ chân lên đến đầu đều quá đặc sắc, chỉ cần lộ ra một góc thôi cũng đủ để cho người ta biết rõ ràng hắn là ai.

Lâm Kiến phải đưa ra ý kiến, y hỏi Hạ Trường Sinh: “Các ngươi không thể đổi một chỗ yên tĩnh hơn để bàn chuyện sao?”

Mười mấy đệ tử, cộng thêm Hạ Trường Sinh, lại cả Lâm Kiến trao đổi ánh mắt lẫn nhau, cuối cùng bọn họ yên lặng dịch đi.

Bởi vì Hạ Trường Sinh chưa cho bọn họ đứng dậy, cho nên mười mấy người vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một gối mà chậm rãi dịch về phía trước.

“Đủ rồi.” Hạ Trường Sinh bất đắc dĩ quay đầu lại: “Đừng giở trò nữa.”

Lúc này mười mấy đệ tử mới đứng lên, sau đó trốn nhanh như bay, thậm chí vượt qua cả Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến.

Hạ Trường Sinh không muốn nhận thua, vẫn dùng quạt xếp câu lấy cổ áo sau gáy Lâm Kiến như thường lệ, chân đạp lên mấy chú ngữ, thành thạo đuổi theo. Trong quá trình ngươi chạy ta đuổi, đoàn người vòng đúng một vòng, trở lại vị trí cũ.

Lâm Kiến không nhịn được nói: “Các ngươi một vừa hai phải thôi.”

Cả một đám người đừng ngớ ngẩn hết như thế được không?

Cuối cùng, đoàn người đi vào trà lâu gần nhất. Khi Hạ Trường Sinh dẫn một đám đệ tử Phục Hy viện vào trong, chúng đệ tử của các môn phái tu chân vốn đang ngồi bên trong nhao nhao tìm lý do rời đi.

“Chúng ta ăn xong rồi, đi thôi.”

“Ta đột nhiên đau bụng.”

“Mẹ ta tìm ta về nhà ăn cơm.”

Trong nháy mắt lầu hai trà lâu không còn một ai.

“Vận may thật tốt, ngồi đại đi.” Người Phục Hy viện không hề phát hiện ra vấn đề gì, chỉ cảm thấy vận may hôm nay không tệ, lầu hai hoàn toàn không có ai quấy rầy.

Hạ Trường Sinh tháo kiếm đang đeo trên lưng xuống, ngồi xuống ghế ở một bên, hắn vừa ngồi xuống, những người khác đều vây lại quanh hắn, lục tục ngồi xuống.

Lâm Kiến bị khí thế trong nháy mắt thay đổi của Hạ Trường Sinh ảnh hưởng, một chữ cũng không dám hé răng, cẩn thận ngồi xuống kế bên hắn.

“Điểm danh.” Hạ Trường Sinh nói: “Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Cái Thập, Bách, Thiên, Vạn, Đông, Nam, Tây, Bắc, Trung, Mai, Lan, Cúc, Trúc, Phong.”

“Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ có mặt!”

“Cái, Thập, Bách, Thiên, Vạn có mặt”

“Đông, Tây, Bắc, Trung có mặt!”

“Mai, Trúc, Cúc có mặt!”

Hạ Trường Sinh tính một cái, phát hiện thiếu người, hắn hỏi: “Còn ba người nữa đâu?”

“A Nam đang làm đánh giá cho các thiếu nam thiếu nữ muốn báo danh gia nhập Phục Hy viện, Thuật Phong đang viết biểu ngữ, chuẩn bị bán cho các môn phái đang chiêu sinh khác, còn Thanh Lan, gần đây đầu óc nàng hơi có vấn đề, luôn chạy theo một gã nam nhân.” A Nhất thân là lão đại trong số hai mươi người, đứng ra báo cáo lại.

Hạ Trường Sinh dùng ánh mắt tán thưởng nhìn bọn họ, nói: “Cảm giác lần này các ngươi làm được việc quá đấy.”

Vậy mà bọn họ thật sự đang nghiêm túc chiêu sinh, lại còn có tiến triển, thật sự nằm ngoài dự đoán.

“Đâu có, đâu có.” Mười bảy người ngượng ngùng.

“Hiện tại các ngươi tìm được bao nhiêu người?” Hạ Trường Sinh đi thẳng vào vấn đề.

“Hiện tại hẳn là mười lăm người đang tiếp nhận thí nghiệm cuối cùng của A Nam.”

“Vốn có đến bảy mươi đứa bé đến đây, kết quả có ba mươi đứa phát hiện chúng ta là người Phục Hy viện, chạy rồi, còn hai mươi lăm đứa bị loại ở các bài khảo thí trước. Nhưng mà đại sư huynh yên tâm! Đây là vòng khảo thí cuối cùng, thi xong, chúng ta lập tức có thể dẫn người cùng về Phục Hy viện rồi.”

Hạ Trường Sinh cực kỳ cảm động!

Quá đáng tin cậy! Sao lại thế này! Đây thật sự là người Phục Hy viện sao?

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Hạ Trường Sinh, bọn họ càng thêm kiêu ngạo.

Nên biết rằng, người Phục Hy viện am hiểu nhất là một trận kinh người, người một nhà cũng phải kinh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhìn thấy dáng vẻ ngây ra như phỗng hiếm có của Hạ Trường Sinh, Lâm Kiến rót cho hắn một ly trà. Hạ Trường Sinh thuận tay nhận lấy, sau khi uống một ngụm thì trả lại cho Lâm Kiến: “Quá nóng, làm nguội chút đi.”

“Ta thổi giúp ngươi nhé?” Lâm Kiến nghĩ đến một biện pháp.

“Nếu ngươi thổi thì không phải nước bọt sẽ phun vào sao, không được.” Hạ Trường Sinh từ chối y.

Lâm Kiến cũng không thật sự muốn thổi cho hắn.

Lâm Kiến vừa dứt lời, mười bảy người còn lại ở đây lập tức đồng thời nhìn chằm chằm y. Đối diện với ánh mắt của những người này, Lâm Kiến chớp mắt một cái.

“Đúng rồi.” Hạ Trường Sinh vẫn còn một vấn đề: “Không phải hai mươi người các ngươi đã thống nhất đi bốn hướng khác nhau sao? Vì sao đột nhiên toàn bộ đều tụ tập ở đây?”

“Nói ra rất dài.” A Nhất cũng không ngờ đến sẽ xảy ra loại chuyện này: “Hai mươi người chúng ta chia làm bốn hướng đi chiêu sinh, năm đứa Cái, Thập, Bách, Thiên, Vạn đi về phía Đông giả mạo Đông Xương môn, không ngờ kết quả thật sự gặp phải người của Đông Xương môn. Bởi vì lần này chúng ta là ra ngoài bí mật cho nên người Đông Xương môn ép hỏi thế nào, chúng ta cũng không khai ra mình là người Phục Hy viện. Vào lúc xảy ra xung đột, dưới tiền đề là không gây ra nguy hiểm đến tính mạng cho đối phương, chúng ta đã đập bọn họ một trận. Không ngờ cái đám ngốc của Đông Xương môn đó lại còn gọi thêm càng nhiều đệ tử ra đánh nhau. Vì thế bọn Cái, Thập, Bách, Thiên, Vạn bèn dùng đèn tín hiệu, gọi năm người ở phía Bắc của chúng ta qua hỗ trợ. Sau khi xử xong Đông Xương môn, năm người phía Bắc chúng ta và năm người phía Đông quyết định cùng nhau hành động. Mười người chúng ta đi cùng nhau, vừa khéo nhìn thấy pháo hoa tín hiệu của năm người phía Nam. Vì thế mười người chúng ta chạy qua nơi đó, lại phát hiện năm người bọn họ chỉ là thả nhầm, nhưng mà cũng gặp được nhau rồi, mười lăm người chúng ta dứt khoát đi chung luôn. Sau khi mười lăm người chúng ta đi cùng một đường lại phát hiện bỏ lại năm người còn lại cũng không hay lắm, cho nên bèn đi qua tìm bọn họ. Cuối cùng thành tụ tập ở trấn Đào Tiên, bắt đầu hoạt động chiêu sinh.”

Bọn họ ở trấn Đào Tiên giả mạo các loại môn phái rồi chiêu sinh, làm rất rực rỡ, hấp dẫn luôn đám người của môn phái khác đến. Mỗi lần người Phục Hy viện bị vạch trần lại đổi một môn phái khác.

Cho đến hôm nay, dù thế nào thì cũng đã có không ít đệ tử đến chiêu sinh, chỉ cần A Nam làm nốt khảo thí lần cuối cùng là có thể dẫn người về rồi.

Hạ Trường Sinh nghe hết toàn bộ quá trình, khích lệ: “Làm tốt lắm.”

Không quan tâm trong quá trình đã xảy ra chuyện gì, nói tóm lại, đã hoàn thành nhiệm vụ.

Vẻ mặt mọi người tự hào.

“Đại sư huynh! Đại sư huynh!” Có người giơ tay, chính là thiếu nữ váy hồng chạy đến véo mặt Lâm Kiến lúc ban đầu.

“Chuyện gì?” Hạ Trường Sinh cho phép nàng lên tiếng.

“Đại sư huynh, đứa bé này là ai?” Nàng chỉ vào Lâm Kiến.

Câu nàng hỏi cũng là câu những người khác muốn hỏi.

Hạ Trường Sinh không cần suy nghĩ, đáp luôn: “Lâm Kiến.”

“Lâm Kiến gì cơ?” Nàng nghiêng đầu, khó hiểu.

“Lâm có hai bộ mộc, Kiến trong gặp gỡ.”

Những người khác: “...”

Có đôi khi, giao tiếp với Hạ Trường Sinh thật sự khiến người ta cảm thấy thật phiền. Cũng không biết hắn là ngốc thật hay đang giả ngu nữa.

Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến đối diện nhau, hai người cũng không biết nên nói như thế nào cho rõ.

Hạ Trường Sinh: “Ta mua về.”

Lâm Kiến nói: “Trùng hợp cùng đường.”

Hai người trao đổi một ánh mắt.

Hạ Trường Sinh nghĩ, từ đâu ra lòng tự trọng nhàm chán thế hả, bỏ đi, phối hợp y một chút vậy.

Lâm Kiến nghĩ, đã nói là không nhắc đến quan hệ giữa hai người nữa rồi mà, thôi bỏ đi, cứ theo ý hắn đi.

Hai người lại cùng mở miệng.

Hạ Trường Sinh: “Trùng hợp cùng đường.”

Lâm Kiến: “Hắn mua ta.”

“Ừm…” Vẻ mặt mọi người như đang xem kịch vui.

“Tiểu quỷ, đừng tưởng rằng ngươi bám được lên Thường Khê Đình là có thể không biết lớn nhỏ, vong ân phụ nghĩa.” Hạ Trường Sinh dùng quạt nâng cằm Lâm Kiến lên, cười đến nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi chính là do ta dùng vàng thật bạc thật mua về.”

“Ta cho là ngươi sẽ khá thích dùng từ kiểu như giải cứu để hình dung đoạn chuyện cũ kia của chúng ta chứ.” Lâm Kiến ngoài cười nhưng trong không cười.

“Ngươi còn học được tranh luận phải không?” Hạ Trường Sinh bất mãn: “Ta cứ nói đấy, ngươi chính là ta mua về để làm trâu làm ngựa đấy.”

Lâm Kiến tức giận.

“Tay ngươi nhích sang đây một tấc nữa là sẽ chạm vào y phục ta.” Hạ Trường Sinh cảnh cáo y.

Lâm Kiến đang suy nghĩ, nếu y nhân cơ hội kéo y phục Hạ Trường Sinh một cái sau đó chạy đi, vậy có bao nhiêu phần cơ hội có thể chạy thoát an toàn.

Về mặt ý nghĩa nào đó, hai người như thần giao cách cảm, Hạ Trường Sinh trước tiên dùng cây quạt chặn tay phải của Lâm Kiến lại.

Lâm Kiến giận mà không dám nói.

“Nói tóm lại, không cần để ý đến y, không phải người quan trọng gì.” Hạ Trường Sinh không muốn biểu diễn trước mặt cái đám sư đệ sư muội này, vì thế chọn một câu có thể giải quyết mọi vấn đề ở hiệu suất cao nhất để nói.

Lâm Kiến vô ý bĩu môi một cái, sau đó mới yên lặng bình phục tâm trạng.

“Nhanh giải quyết xong chuyện thu đồ đệ, chúng ta phải mau chóng trở về viện.” Lần này chính là vì chuyện này nên Hạ Trường Sinh mới ra khỏi viện.

“Được đấy, được đấy, trở về thôi.”

“Ta cũng chơi chán rồi.”

“Chúng ta nhanh giải quyết vấn đề thu đồ đệ đi.”

Nói hết lời lại không ai có hành động gì.

Cuối cùng vẫn là Hạ Trường Sinh lên tiếng: “Trực tiếp đi tìm A Nam thôi.”

Chúng đệ tử đi trước dẫn đường, đưa Hạ Trường Sinh đi xem hiện trường bọn họ thu đệ tử.

Bọn họ vừa đến nơi đã thấy đệ tử Phục Hy viện - A Nam đang ngồi trước một cái sạp, trong tay hắn ta cầm một chồng giấy, phía trước hắn ta được mười lăm thiếu nam thiếu nữ vây quanh, toàn bộ đều dùng vẻ mặt chờ mong nhìn hắn ta.

Nếu qua được thí nghiệm lần này, về sau bọn chúng chính là đệ tử của Phục Hy viện.

Không chỉ có bọn họ chờ mong, bọn người A Nhất cũng chờ mong.

Đi nhiều đường như vậy, giả mạo nhiều môn phái như vậy, tốn nhiều tâm tư như vậy, cuối cùng hôm nay đã có thể thu được thành quả!

Nét cười bọn họ vừa mới treo lên môi đã đọng lại.

Bởi vì A Nam đột nhiên giơ tay lên, vứt toàn bộ giấy trong tay đi.

“Cái đám tài trí tầm thường các ngươi!” A Nam đột nhiên rít gào với trời xanh: “Vì sao cái đề dễ thế này cũng không biết! Không điểm! Toàn bộ không điểm! Còn đòi tu chân! Về đọc sách tiếp đi rồi nói sau!”

Dứt lời, mười lăm đứa trẻ đều giải tán.

“Ôi!” A Nam đau lòng che trán lại, thổn thức vô cùng: “Tại sao thời buổi này lại nhiều kẻ ngu như vậy chứ?”

“Ngươi mẹ nó mới là đồ ngu tuyệt thế!” Thập Phương phẫn nộ đi từ chỗ xa đến, nhảy lên đạp một cái làm A Nam ngã lăn.

A Nam bị hắn ta đá một phát, ngã nhào xuống, cạp đất luôn.

“Ngươi đã làm gì hả! Ngươi đã làm gì rồi hả!” Thập Phương nắm vạt áo A Nam kéo lên, giơ tay cho một cái tát: “Tỉnh chưa? Tỉnh lại chưa?”

Nghe thấy tiếng A Nam bị đánh, Lâm Kiến cũng cảm thấy mặt mình đau đau.

Tên này đã đuổi toàn bộ đệ tử mới mà bọn họ cực khổ lắm mới mời chào đến được.

“Chúng ta là đến tuyển đệ tử tu chân, không phải đến tìm nhân tài thi Trạng nguyên.” Nhặt một trang đề thi từ dưới đất lên, cuối cùng A Nhất cũng hiểu vì sao đám trẻ kia lại được không điểm rồi.

Độ khó đề bài này quá cao, dù có để hắn ta làm thì điểm cũng không cao.

Thập Phương sắp khóc rồi, rốt cuộc vì sao bọn họ lại mặc kệ để một mình A Nam ra đề thi chứ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Việc đã đến nước này.” A Nam bị đánh đến bầm dập mặt mũi mà vẫn không có ý hối lỗi: “Lần sau ta nhất định chú ý.”

“Lấy đâu ra lần sau hả! Trẻ con ở thị trấn này đều bị chúng ta gây họa hết rồi! Đó là mười lăm đứa cuối cùng rồi!”

“Việc đã đến nước này.” A Nam vẫn rất bình tĩnh: “Đi sang nơi bên cạnh đi.”

“Nơi bên cạnh, bên cạnh của bên cạnh đều nằm trong phạm vi tuyên truyền của chúng ta, hiện tại trẻ con ở đó đều đang ở trấn này rồi đấy!”

“Việc đã đến nước này…” A Nam giơ tay lên, vỗ vỗ bả vai Thập Phương một cái, vẻ mặt rất chính trực mà trấn an: “Nén bi thương!”

“A a a!”

Lâm Kiến khẽ kéo cây quạt của Hạ Trường Sinh một cái.

Hạ Trường Sinh cúi đầu nhìn y.

“Ta đã hiểu vì sao ngươi nói Phục Hy viện không thể đi rồi.” Đầu người ở chỗ các ngươi đều có vấn đề.

“Ta đã nói với ngươi rồi mà.” Hạ Trường Sinh cảm thấy bản thân nói chuyện rất công tâm.

Chẳng qua, việc đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể kéo A Nam đã bị Thập Phương đánh đến nửa sống nửa chết cùng đi tìm một đệ tử khác ở gần đó, Thuật Phong.

Lúc bọn họ đi đến thì phát hiện phía trước sạp của Thuật Phong xếp một đội ngũ thật dài. Thuật Phong là một người viết chữ cực kỳ đẹp, những người đó xếp hàng đều để xin tác phẩm đẹp của hắn. Những biểu ngữ treo ở cổng trấn đều do hắn ta viết, hắn viết xong, thu tiền, ném vào trong một cái lon sắt.

Chính là một người kiếm tiền thông thường.

Thấy Hạ Trường Sinh dẫn theo các sư huynh đệ khác đến tìm mình, Thuật Phong đau đầu: “Ta cũng rất muốn đi, nhưng hiện tại người xếp hàng quá nhiều.”

“Chúng ta phải đi rồi.” Tam Hoàng nói với hắn ta.

“Ta cố nhanh lên.” Thuật Phong cũng phiền não.

“Người này trông khá bình thường.” Lâm Kiến không ngờ bản thân sẽ cho ra đánh giá đơn giản thô bạo thế này đối với một người mới vừa gặp mặt.

“Bởi vì hắn là đệ tử của nhị sư bá, người phòng tài vụ đấy. Gần đây bởi vì đại sư huynh tiêu tiền ăn xài phung phí, Phục Hy viện sợ bị ăn thành nghèo, mục đích hắn ra ngoài lần này chính là để xem có thể kiếm chút tiền hay không, dù ít dù nhiều, bổ sung vào chỗ trống của phòng tài vụ.” A Nhất rất bình tĩnh.

Bởi vì hiện tại Thuật Phong đang bận, bọn họ chỉ có thể nói với hắn ta, đợi muộn một chút lại quay lại đón hắn ta, sau đó đi tìm đệ tử cuối cùng của Phục Hy viện.

Thanh Lan.

Vì tìm Thanh Lan, đoàn người bọn họ rời khỏi nơi náo nhiệt nhất trong trấn Đào Tiên, đến một rừng cây hẻo lánh.

“Gần đây Thanh Lan vẫn luôn lén lút theo dõi một nam nhân.” Mai Tự mách lẻo với Hạ Trường Sinh: “Hơn nữa nhìn chằm chằm người ta cả ngày, lại không dám đi lên bắt chuyện, nhát chết đi được.”

“Hừ.” A Nhị hừ lạnh khinh thường: “Các ngươi cũng không xem thử nam chính kia có thân phận gì, nếu một tu chân giả như Thanh Lan chạy đến, ngươi đoán xem hắn sẽ chạy đi? Hay vẫn là sẽ chạy đi hả?”

“Vì sao lại chạy chứ?” Hạ Trường Sinh khó hiểu.

Lâm Kiến bắt lấy cây quạt của Hạ Trường Sinh, sánh vai đi lên với hắn, nghe thấy vấn đề của Hạ Trường Sinh, y cười lên tiếng, nói: “Đến ta cũng đoán ra nguyên nhân rồi.”

“Nói nghe xem.” Hạ Trường Sinh cho phép y trả lời.

“Nam chính kia là yêu quái!” Ngoại trừ yêu quái, nào có sinh vật gì vừa thấy tu chân giả đã chạy đâu?

“Cũng không kém bao nhiêu.” A Nhất thưởng thức nhìn Lâm Kiến.

Bọn họ đến rừng rậm, bên trong rừng có một hồ nước.

Ánh mặt trời thay đổi vị trí theo bước chân mây trắng, ánh sáng nhỏ vụn chiếu qua cây cối, tựa như có thể thay đổi vị trí. Đoàn người bọn họ đi tới, hồ nước kia hoàn toàn xuất hiện trước mặt bọn họ. Ánh sáng lấp lánh chiếu trên mặt nước, sóng nước lung linh tựa như có vô số đá quý ở đáy nước chiết xạ ra ánh sáng.

Mặt đất trăng đổi sao dời, tiễn ánh trăng đi, nghênh đón mặt trời mọc, mãi mãi không đổi.

Một tiếng sáo dài truyền đến, thanh niên mặc y phục màu lam đứng trên mặt hồ, vẻ mặt dịu dàng, người hệt như ngọc.

Cách không xa sau lưng hắn ta có một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh lơ đang ghé trong bụi cỏ, lén lút rình xem thanh niên.

Mà sau lưng thiếu nữ có một nhóm người trốn sau cây cối, lén nhìn cảnh tượng thiếu nữ rình xem thanh niên.

Tay A Nhất đặt lên vai Lâm Kiến, sau đó khom lưng nói cho y đáp án chính xác.

“Không phải yêu quái, là linh.”

Vạn vật có linh, linh là sinh vật nằm giữa yêu quái và tiên, không cần đi đường vòng, rất dễ dàng tu thành tiên. Điểm thiếu sót là, linh bám lên vật thể, có thể là cây cỏ, có thể là biển hồ, có thể là chiếc mõ của cao tăng đắc đạo. Khi vật đó tồn tại, linh sẽ tồn tại, sau khi vật thể bị hủy diệt thì linh cũng sẽ chết đi. Hơn nữa trước khi bọn họ có đủ sức mạnh thì không thể di động, chỉ có thể bám trên vật thể.

Thanh niên này là linh của hồ nước này.

“Đừng chen ta.”

“Ngươi dẫm lên chân ta rồi.”

“Tránh ra.”

Bọn họ quá nhiều người, tiếng động tạo ra giấu thế nào cũng không giấu được.

Nghe thấy tiếng động, thanh niên cũng không quay đầu lại, chỉ buông cây sáo, náu mình trở lại trong nước hồ.

“Sắp ngã rồi! Sắp ngã rồi!”

“Phía trước là đại sư huynh! Có phải ngươi muốn chết không hả?”

Bọn họ người này đẩy người kia, hơn nữa để không chạm đến y phục của Hạ Trường Sinh, bọn họ đi đẩy người không có sức chống cự nhất, Lâm Kiến.

“Ầm.” Lâm Kiến bị đẩy, từ sau lưng ôm lấy Hạ Trường Sinh.

Lâm Kiến: “...”

Chúng đệ tử còn lại của Phục Hy viện thấy một màn này, khóc thương cho Lâm Kiến: “Sau khi ngươi chết, chúng ta sẽ giúp ngươi chọn một chiếc quan tài xa hoa nhất.”

Lâm Kiến: “...”

Có thể đừng tuyên bố ngày chết của y nhanh thế không?

“Ngươi muốn ôm đến khi nào?” Giọng điệu Hạ Trường Sinh vừa thấp vừa lạnh đến dọa người.

Lâm Kiến lập tức buông tay, lùi lại hai bước.

“Mau xin lỗi.” Mấy bàn tay đều gấp gáp ấn Lâm Kiến xuống, bắt y xin lỗi.

Lâm Kiến bị bọn họ ấn một cái như vậy, nhào xuống mặt cỏ, không động đậy nổi.

“Đại sư huynh, nó đã lấy chết tạ tội! Huynh hãy tha cho nó đi!” Tam Hoàng rớt nước mắt.

“Các ngươi buông ra hết cho ta.” Hạ Trường Sinh hừ lạnh: “Bằng không sẽ thật sự bị các ngươi ấn chết.”

Nghe thấy giọng điệu nói chuyện của Hạ Trường Sinh, A Nhất lập tức ôm Lâm Kiến lên, phủi cỏ dại trên người cho y.

“Ngươi còn sống đấy chứ!” Thập Phương sốt ruột xông lên, liên tục lắc bả vai Lâm Kiến.

Lâm Kiến bị lắc đến sắp ngất đến nơi: “Vẫn còn sống, nếu còn bị các ngươi hành hạ tiếp, ta thật sự sẽ chết đấy.”

Cuối cùng y cũng biết tại sao Hạ Trường Sinh lại tự nhận mình là người bình thường rồi, tuy rằng Hạ Trường Sinh không phải người bình thường nhưng mà đám người này cũng đáng sợ quá đi.

Trong lúc bọn họ ồn ào nhốn nháo, lại truyền đến một giọng nói ngạc nhiên: “Đại sư huynh, các huynh ở đây làm gì thế?”

Thanh Lan cũng chú ý đến đội ngũ của bọn họ.

“Hừ.” A Nhị hừ lạnh quay đầu đi.

Tam Hoàng muốn hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến ngươi?”

Mặt hồ phẳng lặng trong xanh, rừng rậm vang tiếng chim hót.

Đào Hoa tiên trấn, tiếng hát du dương.

Cỏ lau xanh um, sương sớm mới xuống

Người ta mong nhớ, cùng xuôi một dòng.

--------------------------------------------------------

Vở kịch nhỏ:

Trước khi hai mươi người rời khỏi Phục Hy viện đã nhận huấn luyện chuyên môn của Chưởng môn.

Phương Cảnh Tân: Việc đầu tiên các con phải làm là nhất định đừng hại chết người ở bên ngoài, biết không?

Hai mươi người điên cuồng ghi chép.

Lâm Kiến (Suýt thì bị hại chết): …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.