Hạ Trường Sinh đeo hành lý, chính thức tiến vào thôn. Thôn này được gọi là thôn Cát Tường Như Ý, là một trong số muôn vàn cái thôn bần cùng, ầm ĩ, chen chúc.
Khi Hạ Trường Sinh đi vào lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Ở thôn cằn cỗi này rất ít thấy được người ăn mặc xa hoa, dáng vẻ mỹ lệ như vậy. Chẳng qua ánh mắt của bọn họ không phải là thưởng thức, mà giống như là sói đói trông thấy một miếng thịt mỡ không có người trông chừng hơn.
“Công tử tốt bụng, bố thí chút đi!” Ăn xin ven đường thấy cách ăn mặc của Hạ Trường Sinh, lập tức cầm bát vỡ muốn nhào lên.
Ăn xin còn lại ở ven đường thấy được động tác của gã, lập tức làm theo.
“Thương xót chúng ta đi mà!”
Hạ Trường Sinh không hề khoa trương, đây là tai nạn lớn nhất hắn gặp phải từ khi ra ngoài đến nay. Hắn móc một xâu tiền đồng từ trong tay áo ra, ném về hướng xa.
“Lạch cạch.” Đồng tiền rơi đầy đất.
Trong nháy mắt đồng tiền chuẩn bị bắn lên đã có không mười thì tám bàn tay đè xuống.
“Tránh ra! Đây là tiền của ta!”
“Là của ta!”
Nhóm ăn xin đánh nhau.
Hạ Trường Sinh nhíu mày, cẩn thận bảo vệ y phục của mình, tiếp tục đi về phía trước.
Muốn đi lại ở nơi này không phải dễ dàng, rất nhiều người muốn đến nhào vào hắn, có lẽ là cũng muốn dùng lại trò giống tên nhãi kia, nhân cơ hội trộm mất túi tiền của hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/3679961/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.