Nhìn một đám người đang lục lọi
Lưu Thanh Phong không khỏi hiếu kỳ.
Vì sao lúc mình nói thật, lại không có ai tin, lúc mình nói dối, thì lại có nhiều người tin như vậy?
"Là mùi vị tiên đan! Là mùi vị tiên đan!"
Đường chủ Đan Dược Đường thò đầu vào trong đan lô, lão lớn tiếng nói, kích động vô cùng.
"Quả nhiên là thanh hương ngọt lành, chỉ là ngửi một chút, đã khiến người ta phiêu phiêu ngây ngất."
"Đây mới thực sự là tiên đan nha, chỉ tiếc là không có duyên nhìn thấy một cái."
"Tiên đan rốt cuộc ở nơi nào? Thanh Phong?"
Mọi người kích động vô cùng, tranh nhau chen lấn ngó vào đan lô.
"Thật sự ở chỗ này mà."
Lưu Thanh Phong chỉ vào một đống bùn đen, nói như vậy.
"Mịa, chẳng muốn hỏi ngươi nữa."
Đối phương cũng lười để ý tới Lưu Thanh Phong thêm.
"Các ngươi nói xem, có phải là tiên đan vừa luyện thành, thì đã bị Trường Sinh ăn mất?"
Có người hỏi như vậy.
"Có khả năng này."
"Đúng, tuyệt thế tiên đan nếu đã luyện thành, tuyệt đối không thể nhiễm một điểm khí tức hồng trần, bằng không sẽ rất dễ lui lại thành hậu thiên chi đan."
"Hẳn là Trường Sinh ăn rồi."
"Đi, đi nào, chúng ta đi tìm Trường Sinh."
Mọi người bàn bạc xong, liền trực tiếp đi ra ngoài hỏi thăm Trường Sinh.
"Trường Sinh à, con luyện ra tuyệt thế tiên đan để ở đâu vậy?"
"Đúng vậy, đúng vậy đó, nhanh cho lão phu xem một chút đi, lão phu luyện đan cả đời, chưa từng thấy tuyệt thế tiên đan hình dáng thế nào."
"Trường Sinh à, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-binh-thuong-meo-co-gi-hot/1482907/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.