Hôm sau. Mặt trời mọc. Đại La chủ phong sinh cơ bừng bừng. Có đệ tử lau chùi đại điện. Có đệ tử dò xét sơn phong. Có đệ tử ngồi thủ sơn môn. Có đệ tử đến giờ gõ chuông. Nhìn qua vô cùng cần cù. Đơn giản là do trên thân mỗi người đều hoặc nhiều hoặc ít mang một chút vết thương thôi. Có điều ở trong mắt Lục Trường Sinh, những vết thương này cũng không cách nào che giấu ánh sáng lao động quang vinh tỏa ra trên người họ. "Hôm nay lại là một ngày đẹp trời." Lục Trường Sinh thu hồi ánh mắt, hắn về phòng mình, bắt đầu hành trình một ngày mới nghiên cứu đan phương. Từ khi biết được Lý Xuân thật sự đem đan phương luyện ra được, Lục Trường Sinh đều ngồi bận bịu viết đan phương mấy ngày nay. Suy nghĩ của Lục Trường Sinh rất đơn giản, cứ viết trước 100 tấm đan phương đã, sau đó lại thử từng cái một, nếu như luyện ra đan xịn, thì liền lấy ra khoe khoang. Nếu lỡ luyện ra đan dỏm, thì hi vọng Lý Xuân có thể nể mặt vị Đại sư huynh này, mà giúp mình che giấu. Thế nhưng đã qua liên tục vài ngày, Lục Trường Sinh vẫn luôn mong chờ Lý Xuân trở về. Nhưng Lý Xuân vẫn mãi chưa thấy xuất hiện, làm Lục Trường Sinh hơi có chút nôn nóng. Nếu không phải đã phái người đi hỏi thăn qua, biết Lý Xuân còn sống, thì Lục Trường Sinh còn tưởng rằng Lý Xuân luyện đan xảy ra vấn đề, bị người ta đánh chết. Cứ như thế, lại đợi tiếp ba ngày. Rốt cuộc. Lý Xuân vẻ mặt chất phác đi tới chủ phong. "Đại sư huynh! Đại sư huynh!" Lý Xuân cao hứng bừng bừng hô to, người còn chưa tới, thì thanh âm đã tới rồi. Két két. Nghe được tiếng Lý Xuân, Lục Trường Sinh đẩy ra cửa lớn khảm đầy bảo thạch mã não, khuôn mặt rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng rất kích động. "Vào nói đi." Lục Trường Sinh vốn định trực tiếp bảo Lý Xuân đưa thuốc, nhưng nghĩ tới bên ngoài đều là đám đệ tử nhị đại Đại La, nên liền dứt khoát để Lý Xuân vào trong. Loại chuyện này, càng ít người biết càng tốt, dù sao đan dược rốt cuộc có vấn đề hay không, vẫn là ẩn số. "Vâng." Lý Xuân đi vào trong đại điện, tùy ý đánh giá một phen. Sàn nhà đúc từ ngọc thạch, cái bàn được chế tạo từ linh mộc ngàn năm, ngẩng đầu nhìn lên, thì lại thấy từng viên linh châu cực kỳ trân quý dưới biển sâu, tản mát ra linh khí nồng đậm. "Không hổ là Đại sư huynh nha!" Lý Xuân kinh thán trong lòng, đồng thời từ trong bách bảo nang, lấy ra một cái bình ngọc. "Sư huynh, trong bình này có 100 viên Đại lực, à không, là Kim Cương Lưu Ly Đan." Lý Xuân đem bình ngọc đặt ở trước mặt Lục Trường Sinh. "100 viên?" Lục Trường Sinh nhẹ gật đầu, đồng thời rất hài lòng nhìn Lý Xuân rồi nói. "Sư đệ quả nhiên thông tuệ, ngươi vì sư huynh luyện đan, có công lao nhất định, sư huynh sẽ viết một tấm pháp chỉ, để ngươi tấn thăng làm đệ tử hạch tâm." Lý Xuân giúp mình như thế, tự nhiên phải hứa hẹn một chút chỗ tốt. Vàng bạc châu báu quá mức tục khí, linh đan diệu dược thì Lục Trường Sinh không có, cũng chỉ có thể tăng một cấp cho gã. Cũng may Đại sư huynh có quyền lợi thay đổi cấp bậc đệ tử, chỉ cần Lục Trường Sinh nguyện ý, hắn thậm chí có thể để Lý Xuân trực tiếp tấn cấp thành đệ tử chân truyền. Chỉ là làm như vậy, không phải là một chuyện tốt. Đệ tử chân truyền, chắc chắn phải có thực lực nhất định, không phải chỉ dựa vào quan hệ là có thể trở thành chân đệ tử chân truyền. Bọn Lưu Thanh Phong, Lý Chương, Tần Minh bên ngoài kia, đều có bậc cha chú là cao tầng Đại La, nhưng nếu không có làm ra cống hiến gì vô cùng lớn cho Thánh địa, hoặc có thể nói là nếu không có chỗ đặc biệt gì, như vậy thì cho dù chưởng môn cho bọn họ tấn thăng đệ tử chân truyền, cũng sẽ có rất nhiều người không phục. Trừ phi có thể giống Lục Trường Sinh, tiên phong đạo cốt, chỉ cần đứng ở đó, đã làm người khác cảm thấy hắn là tuyệt thế thiên tài. Vì vậy có thể nói, muốn leo lên vị trí chân truyền, chỉ có thể thành thật cố gắng kiếm thành tựu, bò lên từng chút một mà thôi. "Đa tạ Đại sư huynh! Đa tạ Đại sư huynh! Đa tạ Đại sư huynh!" Sau khi nghe Lục Trường Sinh nói tới câu sau, Lý Xuân trực tiếp quỳ trên mặt đất tạ ơn, cảm kích muốn rớt nước mắt. Gã là đệ tử nội môn, không quyền không thế, chỉ có căn cốt tu tiên không tệ, dưới cơ duyên xảo hợp mới trở thành đệ tử nội môn. Lý Xuân biết, mình đời này gần như không có khả năng trở thành đệ tử hạch tâm, thứ nhất là vì tu vi không đạt, thứ hai là vì không có bối cảnh nhân mạch. Nhưng không nghĩ tới, chỉ vì vài ngày trước đó tùy tiện làm chút chuyện, liền được Đại sư huynh ưu ái, thật sự là khiến người ta vô cùng phấn khích a. "Việc nhỏ thôi." Lục Trường Sinh nhàn nhạt mở miệng, ngay sau đó thần sắc hắn trở nên nghiêm túc nói: "Thế nhưng sư đệ à, vẫn là câu nói kia, đùng có bại lộ ra dấu vết gì đấy, chuyện ngươi giúp sư huynh luyện đan, trước mắt chỉ có trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, hiểu chưa?" Lục Trường Sinh rất nghiêm túc nói. "Đã hiểu." Lý Xuân nhẹ gật đầu, sau đó lại không khỏi hỏi: "Sư huynh, huynh rõ ràng luyện ra đan dược cỡ này, vì sao không nói ra? Huynh ưu tú như vậy, chẳng những tu luyện phi phàm, mà luyện đan cũng siêu phàm nhập thánh, vì sao không nói?" Lý Xuân có chút hiếu kỳ, gã tính tình thẳng thắn, nói chuyện cũng thẳng tính, trực tiếp hỏi Lục Trường Sinh. "Ặc. . ." Lục Trường Sinh suy tư trong lòng một phen, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Sư huynh hiển nhiên có ưu tú, nhưng vẫn minh bạch đạo lý sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên, làm người phải biết khiêm tốn, đã hiểu chưa?" Nói xong lời này, Lục Trường Sinh đứng lên nói: "Lý sư đệ, đi gọi Lưu Thanh Phong tới giúp ta, gọi xong, ngươi tự xuống núi, sau đó hảo hảo tu luyện, củng cố tu vi, miễn cho vị trí đệ tử hạch tâm này bị người ta chê cười." "Đa tạ sư huynh giáo huấn, sư đệ chắc chắn sẽ chăm chỉ khổ luyện, trụ vững vị trí đệ tử hạch tâm, sẽ không để cho sư huynh khó xử." Lý Xuân đứng dậy, gã biết Lục Trường Sinh cưỡng ép đề bạt gã thành đệ tử hạch tâm, tất nhiên sẽ bị người khác đố kỵ, cho nên nhất định phải cố gắng thật nhiều, đợi tới khi cảnh giới tăng lên, tự nhiên sẽ không có người nào nói ra nói vào. Kỳ thật mấy lời bàn tán ra vào, Lý Xuân không quan tâm. Nhưng nếu lời bàn tán bất lợi cho Lục Trường Sinh, gã sẽ cảm thấy áy náy. Rất nhanh, Lý Xuân rời đi. Không bao lâu sau, Lưu Thanh Phong thò đầu ra xuất hiện ở trước mặt Lục Trường Sinh. "Đại sư huynh, huynh gọi đệ à." Trải qua một đoạn thời gian ngắn tiếp xúc, Lưu Thanh Phong đã hơi thăm dò ra tính cách Lục Trường Sinh. Vô cùng hiền lành bình tĩnh, sẽ không nói lời nghiêm khắc, cho dù mình có ham chơi một chút, hay là mở miệng trêu đùa, cũng sẽ không bị trách cứ. Vì vậy Lưu Thanh Phong liền lộ ra tính tình trẻ con một chút. "Thanh Phong, sư huynh bàn giao cho ngươi một việc, ngươi cần phải đi làm cho tốt, nếu làm xong, sư huynh sẽ truyền cho ngươi một môn đạo pháp, còn nếu làm không tốt, thì chớ trách sư huynh đi một chuyến gặp Lưu sư thúc." Lục Trường Sinh bình thản mở miệng nói. Nửa câu đầu còn tốt, nửa câu sau làm Lưu Thanh Phong không khỏi rụt cổ một cái. "Đại sư huynh, huynh nói đi, đệ tuyệt đối sẽ làm tốt." Lưu Thanh Phong vẻ mặt chắc chắn nói, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng Đại sư huynh là ai chứ? Sao có thể lừa ta hại ta? "Bên trong cái bình này là linh đan thượng đẳng, đợi chút nữa sau khi bọn họ làm xong việc trong ngày, ngươi liền cho mỗi người trong bọn họ nuốt một viên, ngươi cẩn thận quan sát biến hóa của bọn họ, cả về thể xác lẫn tinh thần, rõ chưa?" Lục Trường Sinh đưa bình ngọc cho Lưu Thanh Phong. "Ặc? Sư huynh, đan dược này sẽ không có vấn đề đấy chứ?" Lưu Thanh Phong hơi hiếu kì hỏi. Nhưng mà rất nhanh, Lục Trường Sinh lộ ra tiếu dung hiếm thấy, vẻ mặt nho nhã hiền hoà nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?" Lưu Thanh Phong nhìn thoáng qua Lục Trường Sinh, nụ cười này làm cho người ta hết hồn. "Đương nhiên sẽ không, là sư đệ nghĩ nhiều rồi." Lưu Thanh Phong lập tức mở miệng trả lời. "Đi làm đi, nhớ kỹ đó, đừng nói cho là ta đưa." Lục Trường Sinh khẽ cười nói. Hắn đã nghĩ kỹ đối sách. Nếu như đan dược xảy ra vấn đề, vậy trước tiên trách cứ Lưu Thanh Phong, lời thoại đều nghĩ kỹ. "Thanh Phong, không thể nghĩ tới, ngươi ngày thường tranh dũng hiếu chiến thì thôi đi, nhưng vì muốn hạ bọn họ, ngươi lại ra cả hạ sách này, Thanh Phong, ngươi không nên nha, ngươi không nên nói gì nữa, cũng không cần bịa đặt thêm lời nói dối nào, nhận sai đi, quay đầu là bờ." Còn nếu đan dược không xảy ra vấn đề, vậy thì không có việc gì. Đương nhiên, cái Kim Cương Lưu Ly Đan này ăn vào sẽ không chết người, cho nên Lục Trường Sinh mới dám để đám đệ tử nhị đại kia đi thử thuốc, bằng không, hắn cũng sẽ không mạo hiểm lớn như vậy. Có điều trước khi đi. Lưu Thanh Phong tựa hồ nghĩ đến một việc. Lập tức thần sắc cực kỳ khẩn trương và thần bí nói. "Đại sư huynh, huynh biết chưa?" "Biết gì?" Lục Trường Sinh nhìn về phía Lưu Thanh Phong, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc. "Mảnh trời Trung Châu, muốn thay đổi rồi." Lưu Thanh Phong mở miệng, thanh âm hơi trầm thấp, cũng vô cùng thần bí. Bầu trời thay đổi à? Cái này có gì hot? Bày đặt thần thần bí bí! Lục Trường Sinh có chút tức giận, dám làm hắn hiếu kỳ. Nhưng nghĩ tới còn cần vị tiểu sư đệ này thay mình làm việc, Lục Trường Sinh chỉ có thể kìm nén nổi quạo, gật đầu nói. "Biết rồi, đợi lát nữa sư huynh sẽ đi thu quần áo vào, còn có chuyện gì khác không?" Nghe Lục Trường Sinh nói thế. Lưu Thanh Phong không khỏi sững sờ, sau đó rơi vào trầm tư. Là Đại sư huynh tâm trí vững vàng, hay là do phương thức biểu đạt của ta không đúng nhỉ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]