Hôm sau.
Mặt trời mọc.
Đại La chủ phong sinh cơ bừng bừng.
Có đệ tử lau chùi đại điện.
Có đệ tử dò xét sơn phong.
Có đệ tử ngồi thủ sơn môn.
Có đệ tử đến giờ gõ chuông.
Nhìn qua vô cùng cần cù.
Đơn giản là do trên thân mỗi người đều hoặc nhiều hoặc ít mang một chút vết thương thôi.
Có điều ở trong mắt Lục Trường Sinh, những vết thương này cũng không cách nào che giấu ánh sáng lao động quang vinh tỏa ra trên người họ.
"Hôm nay lại là một ngày đẹp trời."
Lục Trường Sinh thu hồi ánh mắt, hắn về phòng mình, bắt đầu hành trình một ngày mới nghiên cứu đan phương.
Từ khi biết được Lý Xuân thật sự đem đan phương luyện ra được, Lục Trường Sinh đều ngồi bận bịu viết đan phương mấy ngày nay.
Suy nghĩ của Lục Trường Sinh rất đơn giản, cứ viết trước 100 tấm đan phương đã, sau đó lại thử từng cái một, nếu như luyện ra đan xịn, thì liền lấy ra khoe khoang.
Nếu lỡ luyện ra đan dỏm, thì hi vọng Lý Xuân có thể nể mặt vị Đại sư huynh này, mà giúp mình che giấu.
Thế nhưng đã qua liên tục vài ngày, Lục Trường Sinh vẫn luôn mong chờ Lý Xuân trở về.
Nhưng Lý Xuân vẫn mãi chưa thấy xuất hiện, làm Lục Trường Sinh hơi có chút nôn nóng.
Nếu không phải đã phái người đi hỏi thăn qua, biết Lý Xuân còn sống, thì Lục Trường Sinh còn tưởng rằng Lý Xuân luyện đan xảy ra vấn đề, bị người ta đánh chết.
Cứ như thế, lại đợi tiếp ba ngày.
Rốt cuộc.
Lý Xuân vẻ mặt chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-binh-thuong-meo-co-gi-hot/1482889/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.