Bị bọn buôn người bắt đi rồi!"
Ngô Xảo Trân rất đồng cảm sau khi nghe những gì đã xảy ra, mặc dù lúc đó Chung Lỵ Hồng vì sự cố này mà đã nhảy đến đánh người, nhưng dù sao thì đứa trẻ kia cũng vô tội, bà ấy vẫn có lòng muốn giúp đỡ.
Nhưng vấn đề là...
"Hôm nay Linh Bảo không có ở nhà, hôm qua bạn học của con bé gọi điện thoại đến rủ nó ra ngoài chơi rồi."
Bà Tưởng sửng sốt đôi chút, sau đó lo lắng nói: "Vậy bà có thể gọi điện thoại cho Linh Bảo không, nếu như có thể giúp tôi tìm thấy cháu trai, bỏ ra bao nhiêu tiền bạc chúng tôi cũng đều nguyện ý!"
Nhìn thấy thái độ này của bà Tưởng, sự không vui lúc trước trong lòng của Ngô Xảo Trân cũng tan biến, nhưng bà vẫn không muốn cháu gái mình phải chịu oan uất: “Tiền bạc chỉ là việc phụ, đến lúc đó chỉ cần con dâu bà chịu đứng ra nói một câu xin lỗi với Linh Bảo nhà tôi trước mặt toàn thể dân làng, đính chính lại thanh danh cho cháu gái tôi là được."
Lúc đó Chung Lỵ Hồng chặn cửa mắng người như vậy, nói không chừng người trong làng đều thực sự nghĩ rằng Linh Bảo nhà bà đã làm ra trò giả danh lừa bịp nào đó rồi.
Bà nội Tưởng liên tục gật đầu, đồng ý rằng đến lúc đó bà ấy nhất định sẽ yêu cầu con dâu công khai xin lỗi Linh Bảo.
Nhưng khi Ngô Xảo Trân lấy điện thoại dành cho người lớn tuổi và nhấn từng số một gọi cho Linh Bảo thì bên tai chỉ vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huyen-hoc-la-son-than/4405730/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.