Chung Lỵ Hồng sững sờ trong vài giây, sau đó mới bắt đầu hét lớn:
"Con tôi! Con của tôi! Họ bắt con tôi đi rồi!"
Lúc này những người qua đường ở cổng bệnh viện mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, có người thì kinh ngạc cảm thán thế mà lại có kẻ buôn người táo tợn như vậy, cũng có người bày tỏ sự thương cảm với Chung Lỵ Hồng đã bị bắt mất đứa con, có người đầu óc khá tỉnh táo đến nhắc nhở Chung Lỵ Hồng, người đang mất bình tĩnh:
"Cô còn đứng ngốc đó làm gì, mau gọi cảnh sát đi!"
Lúc này, Chung Lỵ Hồng mới sực tỉnh rồi nhanh chóng gọi 110. Trong lúc lòng dạ rối bời, cô ta phải mất đến vài phút mới có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Hơn mười phút sau, cảnh sát đến hiện trường nắm rõ tình hình, sau đó quay lại sở cảnh sát đăng ký, sau đó nữa mới bắt đầu giám sát lại quá trình, xoay qua chuyển lại ba bốn mươi phút đã trôi qua.
Mà hai tên buôn người dám bắt cóc trẻ em tại nơi đông người như thế này rõ ràng đã là tội phạm quen thuộc, tình hình của cái huyện nhỏ này bọn chúng đã nắm rõ trong lòng bàn tay từ lâu, không dễ gì mới tra được vào máy giám sát, cuối cùng chiếc mô tô kia lại biến mất ngay trong khu vực thuộc điểm mù giám sát.
Cảnh sát đã kịp thời ra quyết định khẩn trương, ra lệnh kiểm tra các phương tiện giao thông tại tất cả các giao lộ ra vào thành phố, nhưng sau hai ngày tìm kiếm vẫn không tìm thấy đứa trẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huyen-hoc-la-son-than/4405728/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.