Mặc Không không hỏi về khoảng thời gian qua Phùng Hành Di đã làm những chuyện gì, mà chính Phùng Hành Di cũng không muốn nói. Vậy nên cả hai đêm ngày triền miên hưởng lạc tại động phủ của Phùng Hành Di, không cần quan tâm tới trăng kia tròn hay khuyết, mây kia tụ nhiều hay ít.
Sau một trận mưa rào nhỏ, không khí tương đối thanh sạch. Trên cành cây cổ thụ soi bóng xuống mặt hồ sen trắng, Phùng Hành Di đang nằm nghiêng, hai tay bấu víu cực nhọc. Hạ bộ bị Mặc Không kiên định nắm lấy, một chân gác trên vai y nửa che nửa hở, sớm đã bị dịch thể nhơ nhớp bám vào. 𝐓hử 𝐭hách 𝐭ìm 𝐭ra𝙣g gốc, géc gô ﹍ 𝐭rum𝐭ru𝑦e𝙣﹒v𝙣 ﹍
“A…Mặc Không…đừng đùa nữa, vào nhanh đi…” Phùng Hành Di nôn nóng nói. Dịch thể của hắn cứ bị Mặc Không một lần rồi một lần xả hoang phí thế này thì chắc hắn sẽ “tinh tẫn yêu vong” mất.
“Tiểu Di, không cần gấp.” Mặc Không ôn hòa nói.
“Ta gấp lắm rồi. Ngươi còn không vào thì sẽ chết người đấy.”
Phùng Hành Di ngọ nguậy thân dưới, đột nhiên nghe được tiếng cười của Mặc Không truyền đến. Mặc Không trườn lên ôm lấy hắn.
“Đừng động, nơi này chật chội, ngươi động hai ta sẽ cùng rơi xuống.”
“Thế nên ta mới bảo ngươi về phòng mà làm, ai bảo ngươi…”
Phùng Hành Di chưa kịp nói hết, cự vật liền xuyên qua tiểu huyệt tiến sâu vào. Hắn giật mình vì chưa kịp phòng bị, tuy nhiên vào rồi cũng tốt, đỡ cho hắn phải đôi co thêm với Mặc Không. Mặc Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-do-ta-kiep-nay/2470411/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.