“Hắc Nhiêm Công” Hồng Song Lãng nhẹ khoát tay, hai gã áo da liền tức dừng tay. Thật tội nghiệp cho Lộc Vọng Phát sớm đã hơithở thoi thóp ngất xỉu đi rồi.
Hồng Song Lãng nhếch môi cười nói:
- Chỉ một chút trừng phạt thế này mà các ngươi còn không chịu nổi, látnữa đây năm cái đầu cùng lìa khỏi cổ, thảm trạng ấy e các ngươi lại càng không dám nhìn đến nữa. Uất Trì Hàn Ba ngươi nên nghĩ thêm phải làm thế nào mới phải?
Bỗng Thượng Tiên Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm quầng và sưng húp gào to:
- Uất Trì Hàn Ba ngươi đã quên mất hùng phong của Đại thảo.
nguyên, quên mất uy danh của Vô song phái và huấn thị của chưởng môn đại sưhuynh về mục đích của lần xuất chinh này rồi ư? Ngươi muốn bọn này trởthành tội nhân của Vô song phái, làm điếm nhục uy danh của Vô song pháihả? Hãy nghĩ đến những đệ tử đã thảm tử, họ chết đi mang theo biết baooan ức, hãy nghĩ đến tiếng khóc thống thiết của gia đình họ Thế là lưngđao cứng rắn lại tới tấp giáng vào sau lưng Thượng Tiên Thanh, và saungay khi ấy Triển Bách Dương cũng cất tiếng gào to:
- Các vịhuynh đệ hãy đòi lại nợ máu để bọn này được chết một cách oanh liệt,xứng đáng là dũng sĩ của Vô Song Phái ... đừng để bọn này chết khôngnhắm mắt, vong hồn tủi hổ không dám quay về Đại thảo nguyên ...
Và lưng đao cũng chiếu cố vào Triển Bách Dương. Cạnh đó “Bán Hổ Thủ”.
Đề Nghiêu cũng thống thiết hét vang:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sat-tinh/2739264/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.