Buổi bình minh không khí trong lành, làn sương mỏnggiăng bủa vạn vật, phủ mờ mặt sông Phủ Dương, phủ mờ dưới chân Bi ThạchSơn, một ngày mới bắt đầu với vẻ thật ảm đạm thê lương.
Hạng Chân chệch choạng bước đi, vết thương trên mình đau khôn tả, song chàng vẫngắng sức chú ý động tĩnh chung quanh. Chàng hiểu trong lúc này chỉ cầnmột chút khinh xuất, cũng đủ gây nên ân hận suốt đời, mà chàng thì không thích như vậy, bởi vì chàng hãy còn nhiều việc chưa hoàn tất.
Xa xa chàng đã trông thấy khu rừng mình từng ẩn nấp trước khi tấn công lên Bi Thạch Sơn, cạnh đó chính là khoảng đất trũng đã cất giấu toàn bộ sốngựa của Vô Song Phái, song giờ đây chẳng rõ có còn hay không?
Nhắm mắt dưỡng thần một hồi, Hạng Chân thận trọng tiến về phía khu rừng,chàng đã rút bỏ thanh đoản kiếm cắm trên bả vai và băng bó qua loa rồi,còn ba cây nang dù thép thì chàng không dám mạo muội rút bỏ, bởi khôngrõ chúng cắm vào bao sâu, chỉ sợ rút ra sẽ khiến cho chàng không còn thở nổi nữa.
Đã đến gần bìa rừng, Hạng Chân từ từ nằm mọp xuống,dùng hai khủy tay chõi xuống đất bò tới một cách hết sức vất vả, vào đến một lùm cây thấp thì chàng đã loáng thoáng nghe thấy tiếng người.
Hạng Chân nhìn qua kẽ lá, quả nhiên cách đó vài trượng có bảy tám gã đại hán áo đỏ đang chỉ trỏ chuyện trò với nhau, vũ khí của họ thảy đều là mộtngọn Song nhận phủ (búa hai lưỡi),và đầu chít khăn đỏ như nhau, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sat-tinh/2739211/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.