Hạng Chân thoáng do dự đứng lại trong đường hầm, chùi sạch mồ hôi tay, không trông thấy được gì bên kia rào sắt, song tiếnggầm khủng khiếp kia thì lại nghe rất rõ ràng.
Đưa lưỡi liếm vành môi khô nứt, Hạng Chân bỗng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Chàng lắc mạnh đầu, thận trọng từng bước đi tới.
Chàng tiến đến gần dần, khoảng cách đã rút ngắn còn chừng bốn năm thước, mắtchàng không chớp nhìn vào rào sắt, song vẫn chỉ thấy một màu đen nghịt.
Một mùi tanh hôi ập vào mũi, Hạng Chân không khỏi chau mày, cái mùi tởm lợm quá, hệt như một người gánh phân ba năm không tắm vậy.
Dần dàHạng Chân đã tiếp cận hàng chắn sắt to cỡ cánh tay trẻ sơ sinh, chàngquét mắt thật nhanh, song chưởng chớp nhoáng bổ vào rào sắt, “ầm” mộttiếng vang dội, hai thanh sắt đã cong lõm vào một khoảng to.
Không hề nhưng nghỉ, song chưởng lại vung ra, trong tiếng vang rền rĩ, haithanh sắt cong đã bật lên khỏi nền đá rắn chắc, đá vụn tung bay mù mịt.
Mùi tanh hôi càng thêm nồng nặc, khiến người không dám hô hấp. Hạng Chânbặm chặt mũi, nhanh nhẹn lướt vào, nền đá dưới chân ướt trượt, vai bênvách đá nhẵn bóng, không có gì cả, vậy có nghĩa là hai bức rào sắt ngănchắn một đường hầm trống không, lẽ nào lại thế được?
Tiếng thúgầm thét vừa rồi chẳng rõ đã biến mất từ bao giờ? Trong rào sắt tĩnhlặng đến rợn người, Hạng Chân bất giác cảm thấy rùng mình, dường như cóđôi mắt ma quái đang nhìn chàng trong một nơi tăm tối nào đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sat-tinh/2739183/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.