Chừng nửa giờ sau, cửa thư phòng “Kẹt” mở, Hề Tần tay xách một chiếc giỏ tre đầy hoa cúc, cố làm ra vẻ bình tĩnh thận trọng đi vào, trước khivào còn ngoảnh lại nhìn quanh một lần cuối.
Nàng quét mắt nhìn quanh thư phòng đoạn vội vã đi lên lầu, mở cửa ra, khẽ cất tiếng gọi, vén váy bò lên.
Hạng Chân nhìn ra cửa phòng lần nữa, đoạn lướt đi nhanh như tia chớp, trướckhi Hề Tần kịp đóng cửa thang lầu thì chàng đã tủm tỉm cười đứng trướcmặt nàng.
Hề Tần giật mình bật lùi ra sau hai bước, miệng vừa há ra, Hạng Chân đã đưa ngón tay lên miệng nói:
- Suỵt! Bây giờ mới đến ư?
Hề Tần tay ôm ngực, mặt trắng nhợt nói:
- Các hạ vẫn hay hù nhát người ta vậy lắm hả?
Hạng Chân nheo mắt:
- Không, tại hạ sợ có người theo dõi cô nương!
Hề Tần đưa giỏ tre ra, hằn học nói:
- Đừng tưởng là chỉ có mình thông minh ... Người ta đã có lòng mang thứcăn đến, lại còn bị các hạ nhát cho thiếu điều chết giấc.
Hạng Chân đón lấy giỏ, cười nói:
- Xin tha thứ cho tại hạ đã quá đa nghi! Ườm ... thức ăn hẳn là ở bên dưới?
Chàng đặt chiếc giỏ lên bàn, dưới lớp hoa cúc là bốn cái chén màu xanh biếcviền trắng, nửa con gà luộc, một con cá chiên, một chén tôm rang và mộtchén cải xào, một cái ấm thiếc và cạnh đó là một chiếc khăn lau tay.
Hạng Chân gật gù nói:
- Vậy là đủ lắm rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sat-tinh/2739178/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.