Ngay cả khi bất tỉnh tôi cũng đã cảm nhận được sự đau đớn tột cùng thế này, chi bằng từ lúc đó cậu ta để tôi chết quách cho rồi đi.
Đau đớn từ phía dưới rất lâu khiến tôi mơ mơ màng màng muốn mở mắt tỉnh dậy, nhưng đôi mắt nó thực sự không nghe lời tôi, cứ dính chặt như vậy, để tôi phải quằn quại trong cơn đau rát dữ dội kia.
Sau một hồi cảm thấy cơ thể gần như hư nhuyễn, tôi liều mình đi vào một mảng đen tối. Lúc tôi tỉnh dậy đương nhiên vẫn là nằm trên giường bệnh, bên cạnh tôi là một nữ y tá đang cầm bút ghi chép gì đó. Dường như phát hiện tôi đã tỉnh lại, cô liền ôn nhu cười với tôi.
– Cậu còn thấy đau không?
– Không. – Tôi không còn sức lực để lắc đầu, đành ráng mở miệng trả lời.
– Cậu như thế nào lại tự hành mình như vậy? Hậu môn cậu gần như rách rồi đó.
Tôi im lặng không nói, chậm rãi quay đầu sang bên kia, trong ánh mắt chỉ có hai chữ “căm hận” người kia.
– Hảo a, cậu ở đây nghỉ ngơi, có gì cứ bấm nút đỏ ở đầu giường, tôi sẽ đến.
Đợi cô bước ra ngoài, tôi hừ lạnh một tiếng, ở đây chỉ khiến tôi thập phần chán ghét, khốn nạn, cậu ta hành tôi đến mức này, còn ngang nhiên bỏ chạy để thân tôi tàn tạ ở đây.
Lúc này trong đầu tôi có một suy nghĩ vô cùng điên dại, ánh mắt tôi nghĩ đến ba con người kia lập tức nổi gân đỏ dữ tợn, hai tay tôi không ngừng siết chặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sac-lang-dam-tu-tuyet/180710/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.