Sở Mặc mệt mỏi nằm sải trên giường, khẽ đưa tay xoa xoa vầng thái dương của mình, y trong đầu không ngừng nhớ đến người kia, có phải hay không cậu chỉ vì tiền của y, nên trong suốt ngày qua là cố ý tiếp cận y.
Càng nghĩ càng khiến Sở Mặc đau đầu không thôi, thế nhưng một lát tiếng gõ cửa đánh thức suy nghĩ của y, Sở Mặc chậm rãi ngồi dậy, bước tới mở cửa.
– Là em sao…. – Y qua loa nhìn lướt Dư Thiên Mỹ, xoay người đi đến tủ quần áo lục lọi.
– Anh bị thương chỗ nào sao? – Cô lo lắng ngồi xuống giường hỏi.
– Không. Sao vậy? – Sở Mặc lắc đầu phủ nhận, sau lại không hiểu ý cô, liền quay đầu thắc mắc
– Em phát hiện cái này ở trong áo anh. – Dư Thiên Mỹ cầm lấy mảnh da huyết khô đưa đến trước mặt y.
Sở Mặc kinh ngạc một hồi, sau liền gượng cười trả lời cô.
– Không có gì đâu.
– Thôi được rồi, chuyện nhỏ nên em cũng không muốn hỏi gì nhiều. Phải rồi, anh cũng mau mau tắm rửa rồi xuống ăn cơm.
Nói xong Dư Thiên Mỹ liền treo áo khoác Sở Mặc vào tủ áo, dặn y vài câu rồi xoay người bước ra ngoài.
Sở Mặc chỉ thở dài một tiếng, sau liền vào phòng tắm tẩy rửa cơ thể sạch sẽ, bước xuống nhà bếp dùng bữa tối cùng mẹ và cô.
==============
– Ngô…. – Hạ Nghiệt mơ màng mở mi mắt ra, cảm thấy cơ thể vô cùng nặng trịch như đeo cả tấn đá trên người vậy, tay chân lại đau nhức tựa hồ không thể cử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sac-lang-dam-tu-tuyet/180708/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.