Thật ấm, thật mềm, lại còn rất thoải mái, tôi chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt lập tức bắt gặp gương mặt anh tuấn của Sở Mặc, y đang nhìn tôi, một cách chăm chú, ôn nhu, mà cũng rất nghiêm túc.
Y ôm tôi vào lòng, đầu tôi lại đặt lên vai y, cơ thể tôi trần trụi, y cũng vậy, lồng ngực vạm vỡ của y kề sát tấm thân gầy của tôi. Không hiểu sao hiện tại tim tôi đập rất nhanh, tựa hồ muốn rớt ra ngoài vậy.
– Thế nào? Tôi có giống ông ta như cậu nói không? – Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai tôi, tôi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn y, cười lạnh nói.
– Nếu tôi nói có, anh sẽ đuổi việc tôi?
– Còn nếu không? – Sở Mặc đột nhiên hỏi lại tôi.
– Tôi muốn xin nghỉ làm. – Tôi không nhìn y, lạnh lùng mở miệng tuyên bố.
– Hà cớ gì chứ? – Sở Mặc giữ chặt lấy bả vai tôi, tựa hồ vô cùng tức giận hỏi tôi.
– Chúng ta đã đi quá xa chuyện này rồi, Sở Tổng, hôm nay xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Xin phép anh. – Nói xong tôi liền loạng choạng ngồi dậy, cư nhiên ban nãy bị ông ta xé rách quần áo ở bãi đậu xe, mà còn là của Văn Khải nữa chứ, tôi hiện tại không chút tấm vải nào để che thân đi, hảo nực cười.
Thời điểm tôi định đưa tay mở cửa xe, cư nhiên lại là tiếng “cạch” bữa trước, tôi cả kinh xoay đầu nhìn Sở Mặc, chính là trên tay y đang cầm chìa khóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sac-lang-dam-tu-tuyet/180706/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.