Hôm nay anh tới, đương nhiên lý do là đến thăm tôi, anh đi một mình, không ai bên cạnh, trên tay anh cũng cầm một bó hoa, vẫn bộ dạng toát ra vẻ lạnh lùng ấy, anh nhẹ nhàng đến trước mộ tôi, trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc mới cúi người đặt bó hoa xuống, thở dài nói. 
– Cũng được một tháng rồi nhỉ. 
Tôi nhìn anh chăm chú, hạ mi mắt xuống, một tháng là quãng thời gian rất dài đối với tôi, không được bên cạnh anh, không được cùng anh trải qua giây phút vui vẻ, đã đủ khiến tôi tuyệt vọng lắm rồi. 
– Hạ Nghiệt, em biết không? Anh biết tối hôm đó em đã ở bên cạnh anh. Mới đầu anh cứ ngỡ mình chỉ nằm mơ thôi, thực không ngờ, đôi môi em vẫn ấm áp như vậy. 
Thì ra là anh vẫn cảm nhận được tôi bên cạnh, mặc dù tôi không hề hiện diện trước mặt anh, tôi im lặng tiếp tục nhìn anh, tim một trận nhói đau. 
– Em đừng lo, anh và Văn Khải không ghét bỏ em, chúng ta đã nói chuyện rõ ràng, anh chấp nhận tình cảm em đã dành cho anh và Văn Khải, chỉ cần em yêu anh, như vậy đã đủ rồi. Chính là…. chúng ta đã đến quá trễ. 
Anh cười khổ, rồi ngẩng đầu nhìn di ảnh tôi trên nấm mồ, anh nói. 
– Ở bên đó em có hạnh phúc không, Hạ Nghiệt? 
Anh hỏi một câu, tôi lại kinh ngạc vạn lần, tâm tình tôi hiện tại bối rối, nhưng không thể phủ nhận rằng, anh nói vậy là muốn tôi quay về, tôi muốn trả lời, tôi không cảm thấy hạnh phúc một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sac-lang-dam-tu-tuyet/1534256/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.