Con đường tới tiền sảnh bệnh viện quả thật rất ngắn, thế nhưng tôi như thế nào lại bước hoài không tới, nói đúng hơn, tôi chẳng qua chỉ lừa gạt bản thân, kì thực rất muốn bước thật chậm, thật chậm, chờ đến khi nào không còn nghe thấy tiếng khóc của người kia nữa, chờ người kia trưng bản mặt tự kiêu trước mặt tôi, mở miệng nói với tôi rằng: tôi nhất định sẽ khiến anh thích tôi, Hạ Nghiệt.
Tôi đã từng mong ước, một cuộc sống yên bình, được yêu thương, được hạnh phúc, ngày này của tôi không phải chỉ còn đến ngày mai thôi sao. Bất quá… tại sao tôi lại cảm thấy không được thoải mái thế này, lẽ nào… tôi chưa sẵn sàng, hay là… tôi luyến tiếc Văn Khải.
Không đúng, tại sao ý nghĩ đó lại xuất hiện trong đầu tôi được chứ, không phải từ trước đến nay, tôi luôn căm hận cậu ta sao, cậu ta vũ nhục tôi, đùa bỡn tôi như một thứ đồ chơi, tôi chẳng lẽ hiện tại chỉ vì cậu ta cố gắng sửa đổi, lại mở lòng mà luyến tiếc cậu ta.
Mãi đang chần chừ suy nghĩ, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng “rầm” bên tai, những người bệnh ở gần đó đột nhiên đổ xô nhau chạy về phía sau, tôi ngơ ngác một cách khó hiểu, sau lại phát hiện chỗ Văn Khải được bao người vây quanh, tôi bất giác nhanh chóng chạy tới.
– Cậu gì ơi, cậu gì ơi!
– Mau gọi bác sĩ!
Không hiểu sao nhìn thấy chiếc xe lăn quen thuộc kia ngã lăn trên nền cỏ, lại còn vẻ mặt mọi người ai nấy cũng hốt hoảng như vậy, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sac-lang-dam-tu-tuyet/1534239/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.