Editor: Mạn Châu Sa 2001,
"Nếu hiệp nữ chỉ là hôn mê, Võ Lâm Minh Chủ cứu người sau đó hoàn toàn có thể rời đi, bởi vì cô ấy có thể tự lực cánh sinh, tình tiết không có tính khả thi."
Sau một lúc suy nghĩ, khóe mắt mỹ lệ của Úc Vưu Mị khẽ nhếch lên ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tống Sâm, "Trong lòng Võ Lâm Minh Chủ, sẽ không nhìn mỹ nhân nào tự cởi quần áo rồi nhào tới, không đủ bình tĩnh thành đói bụng ăn quàng, đều là những kẻ tầm thường."
Trong nháy mắt sự tự tin trong mắt Tống Sâm vỡ vụn, xấu hổ lúng túng, còn có ba phần không thể tin.
Chẳng lẽ đêm xuân đáng giá ngàn vàng hôm qua là giả?
Rất nhanh ánh mắt Úc Vưu Mị nhìn về phía khác, đi đến trước mặt Thẩm Đại, vẻ mặt có chút không vui, "Vì sao bị lung lay?"
Thẩm Đại kinh ngạc, nhìn vị tiền bối ở trước mặt, hoài nghi có phải mình hiểu đúng ý của cô ấy hay không.
"Đối với thiết kế sư mà nói, mỗi một tác phẩm đều là một tâm huyết của người đó, nếu như thiết kế sư đối với tâm huyết của mình không có lòng tin, cô có lý do gì khiến cho người xem phải tiếp nhận nó?" Ánh mắt Úc Vưu Mị nhìn chằm chằm Thẩm Đại, ánh mắt giống như nhìn thấu nội tâm của cô gái nhỏ.
Thẩm Đại không có lời nào để giải thích, hoàn toàn khâm phục mà cúi thấp đầu.
Suy nghĩ tốt nên cô vô cùng tự tin với tác phẩm của mình, nhưng khi nghe lời Tống Sâm nói thì có chút lung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-sac-dang-nong/24964/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.