Tiếng bàn tán, tiếng cười nhạo, tiếng gào thét… truyền vào bên tai.
Hà quản gia ngẩng đầu, nhìn thấy nào là ánh mắt khinh thường, ánh mắt chế giễu, ánh mắt giận dữ, còn có cả ánh mắt lạnh lùng nữa.
Nhục nhã.
Thật là nhục nhã vô cùng!
Hai tên nha dịch thấy Hà quản gia ngẩng đầu muốn dừng lại thì bị đẩy mạnh một cái.
- Đi nhanh lên, thị trấn ở đây lớn, ngươi bò chậm giống như rùa, đừng có mà hại ông đây không kịp cơm trưa.
- Đúng vậy.
Tên khác hùa theo.
Hà quản gia bước chân loạng choạng, cúi đầu che giấu hận thù trong đôi mắt.
Nửa canh giờ sau, hai tên nha dịch mở trói cho Hà quản gia, cười nói bỏ đi.
Một gã sai vặt Tiền gia lúc này vội vàng dắt ngựa tới, đưa dây cương cho Hà quản gia. Hà quản gia theo bản năng đưa thay ra cầm, nhưng lập tức hung tợn ném đi. Gã chính là vì trên đường phóng ngựa mà tông phải người, thế nên mới có nhục nhã mà hôm nay phải chịu đựng.
Nào còn dám cưỡi ngựa trên phố nữa?
Hung tợn trợn mắt nhìn thằng nhóc, Hà quản gia cúi đầu đi nhanh, đi khỏi chỗ này trước đã. Vẫn may dân chúng ở đây khá là hiền lành, không có lấy rau quả nát với trứng gà thối nện gã. Gã lại nghĩ nhiều rồi, ở huyện Linh Thông nơi nghèo túng này, mùa đông lấy đâu ra rau quả thối? Còn trứng gà thối để lâu càng không thể có rồi. Trứng gà của nhà nào lại không coi như bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802646/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.