Bành Hỉ chính là Công tào chủ sự chính lục phẩm, hơn nữa còn là của tâm phúc quận thủ Bàng Thành An.
Ở toàn bộ quận Vọng Sa, Bành Hỉ cũng là quan viên rất có thể diện.
Con gái nuôi của gã, tất nhiên phải mặc tơ lụa lăng la rồi.
Bằng không nghèo kiết hủ lậu như vậy đi ra ngoài, nhất định sẽ rước lấy sự nhạo báng của người ngoài.
Có rất ít quan viên không thích thể diện, Bành Hỉ cũng ở trong số đó.
Nhìn thấy Hồ Bảo lên tiếng trả lời đi ra, Phan Văn Trường lập tức mở miệng ngăn cản, Ân Huệ là nữ nhi của ông ta, không biết xấu hổ như thế nào lại để cho Bành Hỉ phải tiêu tốn, mua quần áo tơ lụa cho nữ nhi?
Khoản tiền này, nên do ông ta bỏ ra.
Mặc dù, ông ta không muốn.
- Hồ Bảo xin dừng bước, cứ để bản quan đi mua vải vóc đi.
Tuy rằng không nỡ bỏ tiền bạc ra mua vải, nhưng với Bành Hỉ thì Phan Văn Trường phải nịnh bợ đại quý nhân, Phan Văn Trường không thể không ngăn cản.
Phan Văn Trường già rồi, muốn thăng chức dường như khó, nhưng có thượng quan chiếu ứng, bao giờ cũng đỡ hơn một chút.
Huống chi ông ta còn muốn nạp thiếp sinh con, kế thừa hương khói.
Hiện tại thì cần phải tính toán trước thời gian, có đầy đủ mạng lưới quan hệ liên quan, tương lai mới lót đường tốt cho đứa con trai.
Ông ta có một khúc mắc, chính là vẫn cho rằng bản thân mình học vấn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802510/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.