Sau khi bảng cáo thị được dán ra, dân chúng đều nghị luận ầm ĩ.
- Nha môn cổ vũ chúng ta nhập hộ tịch bên cạnh, các ngươi cảm thấy thế nào?
Một thanh niên khỏe mạnh ném xẻng đào đất lên lưng ngựa, lấy góc áo lên lau mồ hôi, lộ ra cơ bụng rắn chắc, mở miệng hỏi mấy người bạn.
Một người đàn ông thân hình hơi gầy bên cạnh nghe vậy nhăn mày, vừa làm việc vừa nói:
- Tuy rằng nhà ta ở đây cách biên giới chỉ có trăm dặm, nhưng dẫu sao vẫn chưa quen cuộc sống bên này.
- Đúng vậy a, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của chúng ta! Hơn nữa cho dù chúng ta nguyện ý lưu lại, người già trong nhà vẫn sẽ không đồng ý.
Lại có một người chen lời nói.
Lá rụng về cội, người già lớn tuổi đều nhớ về tổ địa, rất nhiều người ở bên ngoài dốc sức làm cả đời, cuối cùng vẫn bán đi tất cả gia sản trở về gia hương tổ địa.
Sau khi chết, càng nhất định phải được chôn ở phần mộ tổ tiên của mình mới cam tâm.
Cho rằng chôn thân tại bên ngoài, sẽ trở thành cô hồn dã quỷ.
- Ta muốn tới đây!
Đột nhiên, một thanh âm bất đồng xen vào, nam tử bừng bừng hứng thú, mặt mày hớn hở nói:
- Bảng cáo thị đã nói rõ, nội trong mười ngày, đến huyện nha nhập hộ vào bên này về sau đất ruộng khai khẩn xong, nếu là mua, chỉ cần trả một nửa giá, ta đây nhà không có ruộng đất, chỉ có mấy gian nhà rách.
Vừa lúc ở lại nơi đây, đặt mua chút điền sản, ha ha, sau này toàn gia ta đây chính là người huyện Linh Thông.
Người đàn ông này thanh âm rất to, bỗng chốc truyền đi thật xa.
Có giám công nghe được, cũng không mở miệng khiển trách.
Nếu như những dân tráng này mà lười biếng không làm, nói chuyện phiếm, giám công sẽ phải hung hăng răn dạy một phen.
Nhưng hôm nay bên trên cố ý dặn dò, có thể buông lỏng một chút.
Nếu có người nói chuyện phiếm bàn luận chuyện nhập hộ huyện Linh Thông thì không cần để ý tới hay ngang tàng cắt ngang.
Rất nhiều người nghe được mấy câu nói đó, cũng có chút tâm động.
Sinh hoạt của dân chúng tầng lớp dưới, phần lớn không có ruộng đất, đều là thuê ruộng đất nhà địa chủ để trồng trọt.
Sau vụ thu hạch, trước tiên là nộp thuế cho triều đình, sau thì giao địa tô cho địa phương.
Nếu một năm trôi qua mưa thuận gió hoà, người nhà còn có thể ăn no bụng.
Nhưng nếu gặp phải thiên tai, giảm thu hoạch, thì không gặp may.
Nếu thiên tai nghiêm trọng, thì chỉ có vay mượn tiền của địa chủ thì mới có cơm ăn không đến mức đói chết, nhưng tiền bạc nhà địa chủ có thể vay mượn dễ vậy sao?
Tuy rằng lợi tức thấp hơn so với vay nặng lãi, nhưng là rất khó hoàn trả.
Vì thế nhiều đời, dân chúng tầng lớp dưới con cháu đời đời đều bị chốt lao, phải làm việc cho nhà địa chủ.
Làm nông dân, ai không muốn có ruộng đất của mình?
Đây đúng là rất hấp dẫn!
Cho nên rất nhiều dân tráng động tâm.
- Ta cũng muốn lưu lại, nhưng trong nhà trước kia không còn tiền bạc, ngược lại còn có sổ nợ, cho dù chỉ có một nửa giá, nhưng vẫn không mua nổi!
Nam tử bất đắc dĩ thở dài.
Rất nhiều người nghe vậy, ánh mắt ảm đạm.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người tiếp tục làm việc, yên tĩnh trở lại.
Ngoại trừ trong nhà không tiền bạc mua đất, mọi người còn đủ loại lo lắng khác, cuối cùng người muốn lưu lại an cư, thích hợp lưu lại, có thể lưu lại, rất ít.
Tuy nhiên buổi chiều sau khi kết thúc công việc, vẫn còn một đám người vây quanh cửa huyện nha môn, muốn nhập hộ.
Niên đại này muốn nhập hộ ở địa phương khác? Thủ tục trình tự nhập hộ cũng không phức tạp khó làm, chỉ cần trong tay có viết ra từng mục chỉ rõ đường về nhà là được.
Nhập hộ ở chỗ này, tất nhiên sẽ không giống nhập hộ ở gia hương của người ta cho nên nha môn ở bên kia phải tiêu hộ.
Chẳng qua tuy rằng không phức tạp, nhưng trong tình huống bình thường, nha môn địa phương đều thu một khoản chi phí không nhỏ.
Cho nên không có tiền trong tay cũng không được.
Chỉ có điều trên bản cáo thị viết rõ, nhập hộ ở Linh Thông huyện, không thu nửa đồng tiền.
Dân tráng và phụ nhân tan tầm, đi ngang qua cửa huyện nha, nhìn thấy rất nhiều người đều vây ở chỗ này xếp thành hàng dài.
Biết những người này muốn ngụ lại an cư ở đây, nhẹ nhàng lắc đầu có, hâm mộ có, ghen tị châm biếm cũng có.
- Nếu chúng ta có tiền, cũng ở lại đây.
- Trong nhà còn thiếu Hoàng viên ngoại không ít bạc.
- Đừng nghĩ nữa, thực sự nghĩ rằng lưu lại là tốt sao?
- Đợi công trình xây xong, ai biết đất này có hay không mọc ra hoa màu? Phải biết rằng nơi này trước kia cũng chỉ là một vùng cỏ dại.
- Nước của Hồn Hà, dẫn dễ như vậy sao?
- Đừng gặp thủy tai nữa.
- Đợi mua được đất nhưng không hề thu hoạch được chút quả, chút nào, mới làm cho bọn họ khóc chết!
Người đi ngang qua đường, ý nghĩ không đồng nhất đều không giống nhau.
Trải qua mấy ngày cố gắng nữa, Giang Long cuối cùng làm kem thành công, cũng đến lúc này, mới biết Trình Trạch và Tiêu Phàm dán bản thông báo kia.
Đối với cách làm của hai người, Giang Long tất nhiên không có dị nghị.
Lúc trước chính là sơ sót của hắn, nếu công trình kết thúc, nhưng không ai lưu lại trồng trọt, đó mới là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Vì thế Giang Long bưng ly kem với khẩu vị khác nhau mới làm xong, cho hai người nhấm nháp.
Trình Trạch và Tiêu Phàm, tất nhiên miệng khen không dứt.
Có thể ở mùa hè nóng nực, được ăn thứ gì đó mát ngọt thật sự là cách hưởng thụ cuộc sống.
Lúc xế chiều, nha dịch thông báo, có Mại Khắc bên ngoài cầu kiến.
Sau khi Giang Long nói nhất định phải mua toàn bộ rượu nho của thương đội, đến tối báo cho Hắc Y Vệ, sáng sớm ngày thứ hai thực hiện cam kết, lấy bạc giao cho Mại Khắc, Mại Khắc lúc ấy rất cao hứng, tuy nhiên cũng không lập tức quay lại.
Mạo hiểm đi Đại Tề một chuyến cũng không dễ dàng.
Cũng không thể tay không trở về.
Mại Khắc mấy ngày nay thu mua tơ lụa và đồ sứ ở khắp nơi, đem về buôn bán.
Hiện giờ đã chuẩn bị xong, trước khi đi, tới cáo biệt Giang Long.
Giang Long tiếp kiến Mại Khắc, cẩn thận dặn dò nhất định phải để tâm giúp mình làm việc, đến lúc đó mình tuyệt đối sẽ không bạc đãi y.
Mại Khắc liên tục đồng ý.
Rời khỏi huyện nha, quay trở lại nhà trọ, thương đội của Mại Khắc tính sáng sớm hôm sau xuất phát.
Tại sao không đột nhiên tìm đến, cùng Giang Long trao đổi một chuyện thích hợp.
Đến tối, Giang Long lấy kem ra, cho Hắc Y Vệ nếm thử.
Hắc Y Vệ tất nhiên là khen không dứt miệng.
Đồ uống lạnh, nước trái cây, còn có các loại khẩu vị kem, toàn bộ đều là thứ mới mẻ có thể kiếm được nhiều tiền.
Giang Long không có nhiều bạc, chẳng qua là nhờ Hắc Y Vệ giúp đỡ từ bên ngoài mua năm vạn lượng bạc lương thực vận chuyển lại đây.
Hắc Y Vệ cung kính xác nhận.
Tiếp theo, Giang Long làm mẫu, dạy Hắc Y Vệ cách làm các loại.
Quá trình cũng không khó, cho nên Hắc Y Vệ vừa học liền biết.
- Ta cũng cần một trăm năm mươi thất ngựa huấn luyện tốt có thể cưỡi.
Giang Long đột nhiên nói.
Hắc Y Vệ nghe vậy sửng sốt, mặt lộ nghi hoặc.
- Công trình đường sông dẫn nước tiến triển thuận lợi, huyện Linh Thông phát triển kinh tế triển vọng cũng tốt, nhưng lực lượng quân sự lại quá mức bạc nhược.
Giang Long mở miệng giải thích:
- Ta tính trước hết để cho Hà tiên sinh huấn luyện ra một trăm năm mươi kỵ binh, cũng để ứng đối với mã phỉ hay quân đội dị tộc tiến đến tập kích tiến đến tập kích.
Lúc trước tiễn bước Mại Khắc, Hà Bất Tại tìm đến, nói chuyện này.
Giang Long cảm thấy rất có lý.
Không thể chỉ giàu có, còn phải có quyền mới được.
Bằng không của cải trong tay sẽ ngược lại trở thành nguồn gốc gây họa.
Dẫn tới mã phỉ nhìn trộm, người dị tộc nổi lòng tham.
Cho dù đối phương không thể công phá tường thành, nhưng nếu tập kích rồi chạy, chiến thuật như vậy, sẽ làm Linh Thông huyện bên này rất bị động.
Không có kỵ binh, chỉ thủ thành, nhiều nhất chỉ có thể bảo toàn phe ta không thất bại mà thôi.
Đối phương tất cả đều là kỵ binh, cảm thấy xương không dễ gặm, lập tức có thể rút đi, bộ binh trong thành muốn truy kích cũng không có khả năng.
Muốn thật sự thắng lợi, ngàn vạn khó khăn.
Ngày trước, đối với Đại Tề mà nói.
Chỉ cần bảo vệ thành trì, không bị địch công phá, ngăn cản được xâm lược, cũng coi như là thắng lợi.
Nhưng Giang Long lại không xem như vậy.
Nào có bị động bị đánh, người ta chỉ mất mấy cỗ thi thể, sau đó rút lui liền nói mình đánh thắng là có lý sao?
Quan điểm như vậy quá mức nhu nhược uất ức!
Thắng lợi thật sự, là quân địch khiêu khích, sau đó bị phe ta suất quân xuất kích, chiến thắng.
Hay phe ta báo thù, trực tiếp đánh đến cửa nhà đối phương, đánh tan tác.
Bị động bị đánh sau đó cố thủ thành trì, đây không phải phong cách của Giang Long.
Cho nên nâng cao lực lượng quân sự của huyện Linh Thông, là nhất định phải làm.
Đương nhiên, huyện Linh Thông bây giờ mới bắt đầu phát triển, cho nên chỉ có thể từng bước một đào tạo gia tăng số lượng thủ hạ chính là kỵ binh và bộ binh.
Bằng không một lúc điều động quá nhiều binh sĩ, sẽ quá mức rườm rà.
Phải biết rằng nuôi quân, luyện binh, là rất tốn tiền bạc.
Dựa vào sức một mình Giang Long miễn cưỡng có thể đảm bảo công trình huyện Linh Thông thuận lợi, dân chúng ăn no bụng, lại nuôi nhiều binh lính mà nói, sẽ quá sức.
Hắc Y Vệ do dự một chút, mới gật đầu:
- Ba ngày sau, tiểu nhân sẽ cho người đem ngựa tới.
Sau đó, liên tiếp mười ngày nhân khẩu huyện Linh Thông vẫn tiếp tục tăng lên rất nhanh, trong đó rất nhiều người khôn khéo muốn ở lại huyện Linh Thông chính thức an cư lạc nghiệp, bao gồm một số tiểu thương nhân cùng với tiểu địa chủ, bọn họ thấy được tương lai phát triển huyện của Linh Thông.
Sau khi tính toán xong đất khai khẩn, liền lập tức chi tiền mua đồng ruộng.
Hiện tại ngụ lại huyện Linh Thông, giá đồng ruộng sẽ giảm xuống một nửa.
Hơn nữa hai năm đầu là đất hoang, làm ruộng hẳn là không cần nộp thuế, vô cùng có lời.
Hiện tại tiểu địa chủ có mười mẫu đất nếu đem bán đi, sau đó mua đất hoang ở huyện Linh Thông, ít nhất có thể được năm mươi mẫu ruộng!
Chỉ cần xây dựng công trình thủy lợi thật tốt, để đất hoang trở thành đất phì nhiêu cũng không quá khó.
Trong vòng mười ngày, có thể có rất nhiều thay đổi.
Tỷ như bên trong huyện Linh Thông, Đông Thành và Nam thành dựng lên từng dãy phòng gạch mới, lại có thật nhiều dân chúng đi vào, kế hoạch xây dựng từng dãy che như vậy muốn tốt, tốc độ phải nhanh hơn nhiều, nếu như là tách ra mà nói tốc độ phải chậm gấp đôi.
Một cái phòng ở, mỗi một phòng đều phải tính trước số lượng diện tích, làm nền móng.
Mà xây dựngtừng dãy, một bức tường tốt, nền làm từ đầu này liên tục sang đầu kia.
Làm móng tốt, một dãy tầm hơn mười trượng.
Quy hoạch diện tích, cũng không tốn nhiều việc.
Đề cao hiệu suất lớn.
Dân chúng không ngừng dời vào phòng mới, dần dần, có thể thấy xây phòng như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều đất.
Tiêu Phàm tính xuống, chờ sau khi Đông Thành và Nam thành toàn bộ cải biến xong, ít nhất có thể trống một ngàn hộ tân phòng.
Những phòng ốc này cũng có thể bán ra lấy tiền.
Hơn nữa cũng chưa tính quy hoạch mới mấy đường cái, hai bên đường cái có thể xây dựng mặt tiền cửa hàng.
Huyện Linh Thông không phải là huyện lớn, Tiêu Phàm xem chừng còn hơn một thàng, công tác xây dựng của Đông Thành và Nam thành có thể xong.
Đến lúc đó lại đi xây dựng Tây thành và Bắc thành.
Mười ngày này, Hắc Y Vệ cũng không thể nhàn rỗi.
Trong nội thành Đại Tề, xuất hiện một loại cửa hàng mới.
Trong cửa hàng bán đá, đồ uống lạnh, các loại nước trái cây, cùng với kem là chính, về sau còn bán cả rượu nho.
Vì thế mùa hè này, kẻ có tiền lại thêm một loại hưởng thụ.
Cửa hàng kinh doanh rất tốt, tự nhiên làm một số người sinh lòng tham niệm, nhưng muốn rẻ hơn chút, cuối cùng chỉ có thể mặt xám mày tro.
Vì thế rất nhiều người đều biết rằng, cửa hàng bài trí rất cường đại.
Cảnh phủ Hắc Y Vệ, lại có khả năng tiền thu nhập phát sinh lớn nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]