Nếu cả con của mình còn không có, thế thì có gọi là đàn bà được không?
Cho dù Mục Vũ Hầu có thể trở thành vương khác họ đầu tiên của Đại Tề, nàng sẽ trở thành vương phi, thì sao chứ?
Không phá thân, không có con, cuộc đời như thế là có khiếm khuyết, là không hoàn mĩ!
Ầm!
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người ta đạp mạnh ra!
Cửa phòng bay ập vào tường, văng trở ra, rồi lại bị đá đi.
Điệp Hương phu nhân quay đầu nhìn, thì thấy Mục Vũ Hầu nghiêm mặt, người đầy sát khí, từ từ bước vào.
Nâng ống tay áo lên, lau khô hai hàng nước mắt trên gương mặt đẹp, Điệp Hương phu nhân giương cằm lên, nhắm hai mắt cười lạnh nhạt nhìn Mục Vũ Hầu.
- Mỗi khi xem thư của tên tiểu tử kia, ngươi sẽ khóc một hồi!
Mục Vũ Hầu vừa tới gần giường, vừa nhìn chằm chằm vào mắt của Điệp Hương phu nhân:
- Ngươi động lòng rồi?
- Ừm.
Không ngờ Điệp Hương phu nhân lại gật đầu thừa nhận.
Mục Vũ Hầu nghe thế tức thì nổi trận lôi đình, bước nhanh tới nắm lấy cổ áo Điệp Hương phu nhân, giận dữ nói:
- Tiện nhân, ngươi dám cắm sừng lão tử, lão tử diệt cả nhà ngươi!
- Lần trước ta đã cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động đến một đầu ngón tay của ta, ta sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần!
Điệp Hương phu nhân khẽ cúi đầu, nhìn bàn tay to Mục Vũ Hầu túm lấy cổ áo mình, lạnh lùng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802463/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.