Giang Long viết rõ trên thư, đã lập kế hoạch cứu Lâm Chí rồi.
Bây giờ trong mắt Lâm Nhã, đệ đệ Lâm Chí là người thân huyết thống duy nhất.
Nàng an nhàn sống trong Cảnh phủ, ăn ngon mặc đẹp dùng đồ tốt, thật sự sống cuộc sống xa hoa của thiếu phu nhân chốn hào môn, so với cuộc sống trước đây ở trong Lâm phủ không biết tốt hơn mấy trăm lần, nhưng mỗi khi rảnh rỗi, lại đều bất giác nhớ đến đệ đệ.
Nghĩ tới đệ đệ, trong đầu, liền hiện ra cảnh tượng mẫu thân lúc sắp qua đời.
Lúc ấy mẫu thân nắm chặt lấy tay nàng, nét mặt nhợt nhạt, bảo nàng sau này, nhất định phải chăm sóc tốt cho đệ đệ.
Nhớ lại tình cảm mẫu thân và phụ thân năm ấy rất tốt, nhưng lại đem đệ đệ gửi gắm cho nàng.
Cho đến khi kế mẫu vào nhà, phụ thân dần dần lạnh nhạt với tỷ đệ họ, Lâm Nhã rốt cuộc mới hiểu ra.
Thì ra mẫu thân sớm đã đoán trước được!
Biết phụ thân vốn không thể trông cậy được.
Bàn tay nhỏ nhắn Lâm Nhã cầm bức thư, đang khẽ run rẩy.
Mấy giọt lệ châu chảy theo gương mặt rơi xuống đập vào mu bàn tay.
Nàng trong lòng áy náy, không hoàn thành được lời phó thác của mẫu thân.
Phụ thân dần dần lạnh nhạt với tỷ đệ họ, kế mẫu hay làm khó dễ, nàng là con gái, hơn nữa đã có hôn ước còn đỡ một chút, nhưng đệ đệ… Thường hay bị kế mẫu gây chuyện để bị đánh, người vừa gầy vừa bé, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802457/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.