Giang Long bắt được ngựa hoang đương nhiên là phải bán kiếm tiền.
Hắn muốn làm rất nhiều chuyện, không có nhiều tiền thì rất khó làm.
Đào sông dẫn nước cần nhiều xe ngựa để chở, hắn định để lại một ít ngựa hoang nhưng ngựa hoang không thể hiền như ngựa nuôi được, tính nết không ổn định, dù có thuần dưỡng qua một thời gian cũng không nghe lời chứ đừng nói là cho chúng kéo xe, chở người.
Thuần dưỡng ngựa hoang còn cần phải có thuần phục sư có kinh nghiệm thuần phục, bằng không với bản tính hoang dã sẽ cắn người, buổi tối thì hí vang, đá cọc gỗ hàng rào, sẽ làm ầm ĩ không ngớt, và cũng không cam lòng sinh hoạt trong chuồng ngựa nhỏ hẹp, ngựa hoang đã quen sống tự do ở trên đại thảo nguyên rồi.
Có khi chúng trở nên buồn bực mà chết.
Cho nên Giang Long bán luôn cho bớt việc.
Sau này khi cần dùng ngựa, bỏ ra một khoản tiền kha khá mua về là được.
Nếu phải bán ngựa số lượng lớn, Giang Long nghĩ đến Hắc Y Vệ đầu tiên.
Ở Bắc Cương, một con ngựa chỉ có thể bán giỏi lắm là hai mươi lượng, nhưng mang về đến kinh thành, giá cả có thể tăng gấp bội.
Nên hắn không có ý định tự mình bán ngựa ở Bắc Cương, Hắc Y Vệ có thế lực của họ, họ chuyên buôn lậu muối và ngựa, Giang Long không cần lo lắng Hắc Y Vệ sẽ quỵt nợ tiền cũng không sợ hắn trả giá thấp.
Kinh doanh, làm nhiều không bằng làm chuyên.
Huống hồ Hắc Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802448/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.